Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hạ Cảnh Dực kéo Dạ Sở Kỳ dậy. Hắn thở phào một hơi khi thấy cô có vẻ đã tỉnh táo. Cô ngơ ngác nhìn hắn một hồi, lại nhìn qua Tiêu La Khải, đỏ mặt lí nhí:
- Xin lỗi...
Tiêu La Khải thở ra một hơi, phất phất tay ra ý không sao. Dạ Sở Kỳ nhìn không rõ, nhưng cũng biết anh ta không trách mình nữa, cúi đầu chào rồi vội chạy đi. Hạ Cảnh Dực nhìn theo cô, nhíu mày. Tiêu La Khải mặt hơi đanh lại.
- Cảnh Dực, cô ta....
Hạ Cảnh Dực quay lưng.
- Đi thôi.
Tiêu La Khải nhíu mày, đuổi theo.
- Đừng có né tránh nữa. Cô ta là Hy Mã Kỳ đúng không? Hy Mã Kỳ và Dạ Sở Kỳ là một?
Hạ Cảnh Dực không hề có vẻ sẽ trả lời, bước nhanh hơn. Tiêu La Khải càng muốn biết câu trả lời, bám sát hắn.
- Cậu tìm cô ta lâu như vậy, một chút đầu mối cũng không có. Hiện tại tìm thấy rồi vì sao không nói gì?
Hạ Cảnh Dực tựa hồ đã tức giận.
- Im miệng đi, tôi tự có sắp xếp!
Tiêu La Khải nhăn mặt, nhưng cuối cùng không hỏi nữa.
Hạ Cảnh Dực thở ra một hơi, trong lòng bất an. Hắn tìm ra, nhưng không dám chắc. Hắn biết rõ cô đã chết, dù không muốn tin. Hiện tại cô trở về, hắn không thể không thận trọng. Hắn không muốn phạm phải bất cứ sai lầm nào cả.
....
Dạ Sở Kỳ rời khỏi rồi thì bối rối đi ngoài đường. Hệ thống nhận dạng vẫn chưa hoạt động lại nên cô không dám đi lung tung chỗ đông người mà chỉ lén lút nép mình đi gần các bức tường. Ở đây là thành thị nên đông người ồn ào, không thích hợp với người thích yên tĩnh như cô tí nào.
- Sở Kỳ!
Nghe gọi tên, Dạ Sở Kỳ quay lại. Đang chạy tới hình như là Vũ Anh Anh thì phải!? Đúng không ta?
- Ôi Sở Kỳ, cậu chạy đi đâu thế? Làm mình tìm mệt quá đi.
Vũ Anh Anh dừng trước mặt Dạ Sở Kỳ, vừa thở vừa nói. Dạ Sở Kỳ cúi đầu.
- Xin lỗi... Tại mình sợ...
Vũ Anh Anh sực nhớ là Dạ Sở Kỳ bảo sợ đám đông. Cô nhìn đôi mắt ướt của Dạ Sở Kỳ, biết cô ấy vừa mới khóc. Cô thở ra, lắc đầu.
- Không đâu. Mình không nên bỏ cậu lại. - Vũ Anh Anh lục trong túi lấy một hộp kem nhỏ đưa cho Dạ Sở Kỳ - Ăn thôi, rồi chúng mình lại đi chơi.
Dạ Sở Kỳ chú cần nghe tới kem là mặt mày đều sẽ sáng lên. Cô cầm lấy hộp kém từ tay Vũ Anh Anh, gật mạnh đầu.
- Ừ.