Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Bình tĩnh, bình tĩnh đi ông à." Đinh phu nhân sợ chồng mình giận quá mà ảnh hưởng đến bệnh tim, liền nhanh chóng xoa dịu tâm trạng của ông.
Thái Phương Lam không ngờ rằng dịu kế này của cô ta lại được lòng của ông ta như vậy.
Điều này khiến Thái Phương Lam càng thêm vững chắc trên con đường tiến chân vào Đinh gia làm dâu, chỉ cần có hậu phương là ba mẹ chồng hà cớ gì phải sợ ai cướp vị trí của mình nữa.
Càng nghĩ đến chuyện con đường bước chân vào Đinh gia chỉ còn một chút nữa sẽ thành công, làm Thái Phương Lam vui mừng thầm ở trong lòng.
"Cô ta hiện đang ở đâu, đưa bác đến gặp ngay và liền.
Bác sẽ giúp con chủ trì công đạo." Đinh lão gia ngẩng mặt nhìn Thái Phương Lam nói lời chắc như đinh chặt sắt.
Một lời cũng không phải nói cho suôn.
Thái Phương Lam dứt ra khỏi suy nghĩ mơ hồ, nhanh miệng chối lời: "Không cần đâu bác ạ, dù gì mọi chuyện đã qua rồi, đánh kẻ chạy đi chứ không ai đánh người chạy lại đúng không bác? Mặc dù cô ta làm sai với con, nhưng mà con không để trong lòng đâu.
Sống trên đời phải học được cách vị tha."
Quả nhiên những lời mang tính xoa dịu của Thái Phương Lam lại làm hai vợ chồng nhà họ Đinh phải nhìn cô ta bằng một ánh mắt trìu mến.
"Không ngờ con lại có tấm lòng bao dung đến vậy."
"Yên tâm đi bác sẽ sớm thúc giục Thiên Ân cưới con, để mất một cô con dâu ngoan hiền lại còn tốt tánh như con thì thật tiếc."
Thái Phương Lam được khen mà đỏ mặt, thẹn thùng nói: "Hai bác cứ để tự nhiên đi ạ, đừng làm Thiên Ân thấy khó chịu.
Dù gì anh ấy cũng chưa chấp nhận con mà."
"Cái gì mà chưa chấp nhận, bác sẽ làm nó chấp nhận con.
Nghe lời bác, bây giờ con đến công ty tìm nó đi, quan tâm nó một chút như vậy mới làm cho tình cảm của hai đứa tiến triển chứ." Đinh lão gia suy nghĩ cặn kẽ, chỉ đường dẫn lối cho Thái Phương Lam.
Kỳ thực ông ta muốn thúc đẩy hai người nhanh nhanh kết hôn.
"Nhưng mà liệu anh ấy có vui khi thấy con không ạ? Con sợ anh ấy nóng giận lại không hay." Thái Phương Lam có chút do dự nhìn ông Đinh, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
Nói đoạn, Đinh lão gia kiên định, ánh mắt đăm chiêu: "Con yên tâm đi, thằng bé đó không dám nổi giận đâu."
Lời nói chắc nịch của ông ta làm cho Thái Phương Lam an tâm được phần nào hơn.
Sau đó cô ta tạm biệt vợ chồng họ mà lái xe đến thẳng công ty nơi anh đang làm, hay nói phô trương hơn anh chính là người điều hành lớn nhất ở đây, rồi sau này cô ta chính là Đinh thiếu phu nhân.
Đến chừng đó tiền xài không hết, cuộc sống giàu sang đầy nhung lụa hồng gấm.
Nghĩ đến đây thôi mà Thái Phương Lam đã hào hứng đến nỗi đập mạnh liên tục vào vô lăng, tiếng kèn xe vang lên inh ỏi đến khi có người gõ cửa kính nhắc nhở Thái Phương Lam mới nhận ra, không chút áy náy cô ta còn đưa đầu mắng mỏ người kia:
"Biết cái gì mà nói, không nghe được thì trực tiếp bịt lổ tai lại là được chứ gì.
Tôi là thiếu phu nhân tương lai của Đinh thị đó, các người khôn hồn đừng để tôi nóng nếu không tôi tống cổ đi hết."
Dứt lời Thái Phương Lam vênh váo bước xuống xe, vẻ mặt hết sức hống hách.
Làm cho ai nhìn thấy cũng tỏ ra chán ghét.
Trước khi vào trong cô ta không quên chỉn chu lại chiếc váy của mình, đầu tóc cũng không bỏ qua.
Tiện tay lấy chai nước hoa đắt tiền, cầm trên tay vẫy vẫy mấy cái đầy điệu đà như muốn khè cho họ thấy đây là nước hoa đắt tiền.
Xong xuôi mới bước vào, tiếng đôi guốc cao gót cạch cạch vang lên giòn giã, như đấm vào tai mấy người nhân viên.
Mặc nhiên Thái Phương Lam không chút để tâm, vẫn hiên ngang mặt vênh ngược lên mà đi thẳng về phía trước, tiện thể tấp sang quầy tiếp tân, cất lời hiển hách: "Thiên Ân có ở đây không?"
Tiếp tân nhìn cô ta hồi lâu, lại nhớ đến việc hôm nay chủ tịch hôm nay đã xong công việc, hiện đang ở cửa hàng trang sức, mà cô gái trước mặt này lần đầy tiên cô ấy gặp qua, theo lẽ hỏi rõ: "Không biết cô có hẹn trước với chủ tịch không ạ?"
Thái Phương Lam chau mày, kênh kiệu nói: "Cái gì mà hẹn hay không hẹn chứ? Cô có biết tôi là ai không hả, tôi là vợ sắp cưới của chủ tịch của cô đó, mở to mắt ra mà nhìn."
Cô nhân viên tiếp tân vốn không biết Thái Phương Lam là ai, chuyện mà cô ta tự xưng là vợ sắp cưới của anh lại càng khiến mọi người cười khinh hơn.
Từ trước đến giờ ai mà không biết chủ tịch của mình độc thân trai tân, cho dù có bạn gái đi chăng nữa cũng đăng rần rộ lên rồi.
Làm gì có chuyện vợ sắp cưới như lời cô ta.
Thấy mãi nhân viên tiếp tân vẫn không nói gì, còn lấy ánh mắt dò xét đó nhìn mình.
Thái Phương Lam thẹn quá mà hóa giận, đập tay lên bàn, mắt trợn tròn đầy hung hăng: "Này cô dám ngó lơ tôi sao? Có tin tôi bảo Thiên Ân đuổi việc cô ngay tức khắc hay không? Hay là đang ghen ăn tức ở với tôi, đừng nghĩ đến việc trèo cao làm phượng hoàng, cả đời là chim sẻ thì an phận làm chim sẻ đi có biết không?"
"Cô..." Nhân viên tiếp tận giận mà không nói nên lời, cô ấy làm việc ở đây biết bao lâu rồi tính tình ra sao chủ tịch vốn hiểu rất rõ.
Vả lại cô ấy cũng có chồng có con, không hề như Thái Phương Lam nói.
Nghĩ đến đây nhân viên không thể nhịn nhục để Thái Phương Lam tiếp tục xỉa xói, nói ngay: "Cô tưởng ai cũng giống như cô à.
Bản thân thích đua đòi giàu sang lại nghĩ ai cũng giống mình.
Không có đâu nha."
"Cô..." Thái Phương Lam chỉ tay thẳng mặt của cô ta, định nói gì đó lại phát hiện Đinh Thiên Ân đang bước vào, nhanh như chớp đã thay đổi thái độ trở nên hiền thục: "Thiên Ân."
Sau khi xong việc ở cửa hàng, anh định về nhà nhưng mà cảm thấy cứ bồn chồn khó chịu nên quyết định đến công ty.
Chỉ ít còn có công việc làm cho anh thấy thoải mái hơn.
Nhưng nào ngờ lại nhìn thấy Thái Phương Lam ở đây, anh cau mày có phần ngạc nhiên: "Em làm gì ở đây vậy?"
"Em đến tìm anh, biết anh đi công việc nên em đành chờ ở đây." Thái Phương Lam bày ra vẻ mặt e ngại nói như nói.
Nhân viên tiếp đứng một bên nghe xong liền trề môi khinh khỉnh, không nghĩ cô ta bịa chuyện nhanh thật đó.
Đinh Thiên Ân nghĩ là thật, không chút nghi ngờ hỏi: "Đến tìm anh làm gì?"
Thái Phương Lam đưa mắt ngó xung quanh rồi lại dùng ánh mắt câu dẫn nhìn anh: "Hay là chúng ta lên phòng làm việc của anh đi rồi nói tiếp.
Ở đây em không tiện nói."
Đinh Thiên Ân không hề từ chối, gật đầu: "Cũng được."
Sau đó cùng Thái Phương Lam đi lên phòng làm việc.
Mấy người nhân viên nhìn theo thì thầm bàn tán.
"Cô ta thật sự là thiếu phu nhân tương lai sao? Eo nghĩ đến đã không chấp nhận nỗi rồi."
"Đúng đó, đàn bà gì mà hống hách ngang tàn quá trời, chủ tịch đẹp trai tài giỏi như vậy mà lấy cô ta chắc sau này cô ta không cho đi đâu luôn ấy."
"Cũng có khả năng, vừa nhìn đã biết ả ta là người vô cùng ghen tuông rồi.".