Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau nụ hôn nồng nàn kia cô và anh dắt tay nhau ra vườn dạo.
Thái Phương Lam nhìn thấy tin tức của hai người trên tivi, lại nói hầu khắp các trang báo đều là hình ảnh ôm nhau trước cổng Song thị của hai người.
Điều đó khiến cô ta vô cùng tức giận, tất nhiên việc này cũng một phần nào đó làm cô ta rúng rính, nhất định sẽ không có bất kỳ cơ hội nào có thể đặt chân vào Đinh gia.
Suy cho cùng cô ta quyết định đến tìm anh, bằng mọi giá phải làm được con dâu của Đinh gia.
Tài xế đưa cô ta đến cổng sau khi trả tiền xe xong thì mới nhấn chuông.
Người hầu chạy ra mở cửa thầm nhìn Thái Phương Lam từ trên xuống dưới đánh giá trong lòng: "Xin hỏi cô tìm ai?"
"Nhìn còn không biết sao? Tôi tìm Thiên Ân, có anh ấy ở nhà không? Mà thôi tôi tự vào tìm."
Thái Phương Lam to tiếng căn bản không xem người trước là gì trong mắt.
Vẻ chanh chua hống hách lộ rõ, người hầu cố sức ngăn cản: "Tiểu thư mong cô lịch sự chút, thiếu gia chưa cho phép tôi không thể để cô vào được."
Bị cản trở Thái Phương Lam khựng chân, ánh mắt đầy chua ngoa nói lời ngang ngược: "Tôi là thiếu phu nhân tương lai, cô dám xấc láo như vậy với tôi hả? Có tin tôi đuổi cổ cô ra ngoài hay không?"
Cô hầu gái trố mắt nhìn, nhất thời nói: "Ơ...!cô là thiếu phu nhân tương lai vậy còn cô gái mà thiếu dẫn về là gì? Chẳng lẽ cậu ấy định cưới hai vợ?"
Cô hầu mặc nhiên xoa cằm trầm ngâm suy nghĩ, vẻ mặt ngây ngô không hiểu nỗi chuyện của giới nhà giàu.
Riêng Thái Phương Lam lại khác, ả ta ngẩng mặt siết chặt chân mày vào gằn giọng: "Cô gái thiếu gia dẫn về?"
Thiết nghĩ không phải đoán già đoán non ả cũng biết đó là cô.
Một mặt hiện lên sự tức giận, đôi mắt ánh lên cái nhìn táo tợn xệch xạc đi vào nhà.
"Này cô kia không được vào..."
Mặc cho cô hầu ở phía sau la ó ngăn cản Thái Phương Lam không chút để tâm đ ến, hiên ngang tiến vào nhà, dưới đất cánh hoa hồng trải dài làm cô ta phải chú ý.
Vô hình dung Thái Phương Lam chửi bậy trong lòng, máu trong người như sục sôi dữ dội: "Đinh Thiên Ân, anh ra đây cho em."
Còn tưởng là nhà của mình, Thái Phương Lam hét to um sùm giáo giác tìm kiếm bóng dáng của anh, tuy nhiên anh thì chẳng thấy đâu chỉ thấy những thứ mà anh bày trí trước mắt.
Chết tiệt, anh vì cô ta mà chuẩn bị nhiều thứ như thế sao? Hai người tiến triển tốt quá nhỉ?
Vốn dĩ cả đại sảnh lớn rộng không có lấy một bóng người, làm Thái Phương Lam giận càng giận hơn.
Tiếp theo không nói không rằng thản nhiên đi lên lầu tìm kiếm phòng của anh.
*Cạch...
Cô ta đưa tay kéo chốt cửa một cách hung hăng, may rằng cửa này là cửa loại xịn nên không hề hấn gì.
Nếu là cửa rẻ tiền chắc có thể bị nứt nẻ mấy đường.
Thái Phương Lam chính là không quan tâm đ ến nhìn khắp phòng vẫn không thấy anh đâu.
"Em có biết thế nào là lịch sự không?"
Đúng lúc đó tiếng nói lạnh lùng đằng sau lưng vọng đến khiến Thái Phương Lam giật mình đến mức lạnh sống lạnh, theo bản năng xoay chân lại:
"Thiên..." Ân chữ sau chưa kịp nói ra thì cảm giác được nơi cổ họng như nghẹn ứ không tài nào nói tiếp, một phần cũng là do Thái Phương Lam nhìn thấy cô gái đứng bên cạnh của anh.
Hai ánh mắt như rực lửa nhìn nhau không phân rõ cao thấp.
"Song Yết Hỷ, con tiện nhân không biết mặt dày lại đến đây kè kè bên cạnh Thiên Ân của tao, mày có biết xấu hổ không vậy hả?"
Thái Phương Lam như thể không để ý đến sự hiện diện của Đinh Thiên Ân nữa, toàn bộ ánh nhìn đều đổ dồn về phía của cô, chỉ cần nhìn thấy cô thì miệng của Thái Phương Lam chẳng có nỗi lời lẽ tốt đẹp nào để nói.
Chỉ toàn chửi bới và nhạo báng.
Lữ Thiết Nhan không giống Thái Phương Lam, vốn dĩ giận dữ đối với cô mà nói không nhất thiết cần.
Cô điềm tĩnh đến lạ thường, ánh mắt đầy mỉa mai và thách thức:
"Tôi thấy người mặt dày là cô mới đúng, còn nữa Thiên Ân là của cô khi nào ấy nhỉ? Ba lần bảy lượt theo đuổi anh ấy đều bị anh ấy từ chối, còn không thấy xấu hổ mà đến đây làm loạn.
Cô đang tự hạ thấp bản thân mình đó có biết không?"
Thái Phương Lam siết chặt tay mình, nghiến răng nghe cả tiếng ken két, nơi hốc mắt đỏ lên mấy phần theo như cô thấy hẳn là tích tụ từ sự tức giận mà có, không giấu được bức bối trong lòng mắng chửi to tiếng: "Mày thì biết cái gì mà nói tao, ban đầu tao và anh ấy là thanh mai trúc mã còn được hai gia đình mai mối cho nhau...!nhưng chỉ vì mày, vì sự xuất hiện của mày mới khiến tao và anh ấy chia cắt như này, căn bản tất cả đều do mày mà ra."
"Đủ rồi Phương Lam, em có thể ngừng làm loạn được không.
Anh và em vốn dĩ là không thể nào, em đừng cố chấp nghĩ đến cũng đừng hy vọng vào nữa.
Anh không yêu em, cho dù Yết Hỷ có xuất hiện hay không thì sự thật cũng vậy thôi.
Anh chỉ xem em là một đứa em gái không hơn không kém."
Đinh Thiên Ân sợ cô lại giận lên rồi khó chịu nên anh chủ động lên tiếng nói chuyện rõ ràng một thể với Thái Phương Lam.
Ả nghe xong ngay tức khắc chịu không được đả kích đột ngột này mà ngã ngụy xuống, nước mắt theo cảm xúc tuôn trào một thể lã chã rơi vụn xuống sàn nhà.
Cho dù phải nhận bao nhiêu đau khổ đi nữa Thái Phương Lam vẫn không từ bỏ tình cảm mà cô ta dành cho Đinh Thiên Ân, có thể nói nó sâu đậm vô cùng, chỉ vì một Song Yết Hỷ mới khiến mọi thứ quay cuồng đảo lộn hết cả lên.
Nghĩ đến cô Thái Phương Lam lại ngẩng đầu, ánh mắt như chứa đựng hàng vạn nỗi căm phẫn xen lẫn thịnh nộ đặt ở nơi cô: "Có thể ngày hôm nay cô có được anh ấy, nhưng đừng vội đắt ý, chỉ cần Thái Phương Lam tôi còn sống thì cô đừng hòng mong mình được yên ổn hạnh phúc."
Dứt lời Thái Phương Lam lau nước mắt đứng dậy một mạch rời khỏi, cố tình đi chen vào giữa cô và anh, đụng chạm một cái thật mạnh với cô.
Lữ Thiết Nhan lắc đầu nhìn theo bóng lưng của cô ta nghĩ bụng có lẽ cô ta bị tình yêu làm cho điên trí rồi, khó lòng phân rõ đúng sai, tốt xấu.
"Đừng sợ có anh bảo vệ em, Phương Lam không dám làm gì đâu."
Đinh Thiên Ân ôm lấy cô vào lòng nói ra vài câu trấn an, muốn cô được an tâm hơn.
Lữ Thiết Nhan mỉm cười không nói gì.
Cô không sợ Thái Phương Lam hại mình, cái cô sợ chính là việc mất anh.
Đôi mắt của anh lúc này hình như đáng chứa đựng rất nhiều tâm sự, đáng nói nhất vẫn là chuyện liên quan đến Thái Phương Lam..