Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 34
Yên Yên mê mang, lại vẫn gật đầu.
Bình Bình gật gật đầu, nhìn chăm chú mẹ nhà mình.
Thấy vậy, Lưu Ly tiếp tục nói: “Mẹ đã không còn là mẹ trước đây nữa rồi, mẹ bây giờ biết kiếm tiền, sau này tuyệt đối sẽ không để các con có cơ hội đói bụng nữa, các con nhớ rồi chứ?”
Sở dĩ nhấn mạnh như vậy, là vì Lưu Ly không hi vọng nếu lần sau có việc tương tự xảy ra, hai đứa bé vẫn sẽ lo lắng đói bụng.
Theo cô thấy, Bình Bình Yên Yên còn nhỏ, cô hi vọng chúng có thể hồn nhiên vô lo trưởng thành, không hi vọng chúng còn nhỏ đã âu sầu vì miếng ăn, luôn lo lắng đói bụng, như vậy sẽ khiến chúng từ nhỏ đã thiếu hụt cảm giác an toàn.
“Con nhớ rồi ạ.
” Bình Bình Yên Yên đồng thanh đáp.
Thấy vậy, biểu cảm Lưu Ly cuối cùng mới thả lỏng.
Thấy mẹ nhẹ nhõm, Yên Yên mới nhào vào lòng Lưu Ly: “Mẹ thật tốt.
”
Giọng nói mềm mại non nớt khiến tâm trạng Lưu Ly buồn bực vì bị trộm cũng thoáng chốc trở nên tốt hơn.
Chỉ là, lúc quay đầu nhìn sang Bình Bình, lại thấy Bình Bình im lặng, vẫn có chút không vui.
Thấy mẹ nhà mình nhìn sang, Bình Bình mới mở miệng hỏi ra vấn đề trong lòng: “Mẹ, vậy, vậy đồ bị trộm làm sao đây?”
Bình Bình cảm thấy có chút không vui, những đồ ấy là mẹ vất vả kiếm bạc mua về.
Lời của Bình Bình đánh tan sự ấm áp ngắn ngủi, sắc mặt Lưu Ly cũng trở nên nghiêm túc.
Cô đứng dậy, bắt đầu kiểm tra đồ đạc bị mất.
Ui! Quả nhiên, ngoại trừ gạo mì trong đống củi và bạc mà cô giấu chỗ khác, những món khác đều bị trộm.
Hạt dưa, điểm tâm, hơn cân gạo mì, can mỡ heo đã thắng, hai mươi cái há cảo, tóp mỡ, muối thô, còn có gia vị, cùng hơn hai cân thịt sườn và tất cả rau củ vừa mua hôm nay, cả cái gùi đã hỏng của cô, không chừa lại gì.
Thấy tình cảnh này, Lưu Ly tức quá hóa cười.
Người có thể thu thập sạch sẽ như vậy, ngay cả cái gùi rách cũng không quên vác đi, Lưu Ly thoáng chốc có một đối tượng hoài nghi – Nhị thẩm Tiêu thị cực phẩm của cô.
Hai năm trước, nguyên chủ từng nhặt được một con gà rừng bị thương ở chân núi, về nhà liền hầm nồi canh, muốn bồi bổ cho hai đứa bé.
Nhưng vì lúc nhặt được gà rừng bị người trong thôn nhìn thấy, truyền vào trong tai nhị thẩm cô, chỉ trong chốc lát cô quay người nhặt củi, nhị thẩm tốt bụng đã bưng đi canh cùng cả cái nồi.
Dù rất nhiều người trong thôn nhìn thấy, nhưng đợi nguyên chủ đến cửa đòi, canh gà đã bị xử lý xong.
Nguyên chủ không chỉ không thể đòi về canh gà, còn bị nãi nãi Lưu Trần Thị mắng một trận, trách cô có canh gà cũng không biết hiếu kính bà ta.
Nguyên chủ ấm ức, lại không có cách nào, dù sao chữ hiếu lớn hơn trời, hơn nữa canh gà cũng không còn, chỉ đành vác cái nồi không về nhà.
Tiêu thị không biết vì sao mà lần này lại chạy tới nhà cô, nhưng, chẳng lẽ người bên nhà tổ còn cho rằng cô vẫn là Lưu Ly bị bắt nạt cũng chỉ biết nhịn tức nuốt xuống ban đầu?
Dám lấy đồ của cô, xem cô có lột một lớp da của họ không.
Nghĩ vậy, Lưu Ly tranh thủ trời còn chưa tối, dắt hai đứa bé ra ngoài.
Lần này vào thôn, Lưu Ly không đi đường nhỏ, trực tiếp đi đường lớn.