Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Công tử, bắt đầu đấu giá thất phẩm công pháp rồi."
Chu lão đi đến bên cạnh giường lay lay người Trần Minh Quân muốn gọi hắn dậy.
Trần Minh Quân kéo kéo chăn lên trùm kín đầu lười biếng trả lời: "Biết rồi! Biết rồi!"
Chu lão một mặt gian xảo nói: "Triệu Hạo bắt đầu đấu giá rồi."
"Cái gì?" Trần Minh Quân ngồi bật dậy, lật chăn ngồi dậy xỏ giày trách cứ nói: "Vì sao ngươi không nói sớm?"
Đợi hắn cẩn thận suy nghĩ lại, động tác buộc dây giày khựng lại ngẩng đầu nhìn xem Chu lão: "Không đúng, bản thân hắn cũng có thất phẩm công pháp, cần gì phải đấu giá! Ngươi lừa ta!"
Chu lão cười tủm tỉm nói: "Công tử, mặc dù Triệu Hạo chưa mở miệng nhưng cha của hắn đã bắt đầu hô giá rồi."
Trần Minh Quân ngạc nhiên: "Triệu Minh cũng đến?"
Chu lão gật gật đầu đáp: "Triệu gia những năm này xuống dốc, trấn tộc công pháp cũng mới lục phẩm.
Mặc dù vậy, Triệu gia vẫn có một khoản tiền tiết kiệm để đề phòng."
Dừng một chút, Chu lão chỉ chỉ Triệu Hạo nói: "Có lẽ vì Triệu gia thế hệ này ra một tên yêu nghiệt cho nên lần này muốn dốc hết vốn liếng mua về một bản công pháp thất phẩm cho Triệu Hạo tu luyện.
"
Trần Minh Quân lúc này đã đi đến đứng ở trước cửa sổ nhìn xuống Triệu Hạo đang ngồi dưới sân, hắn khẽ "Chậc chậc" hai tiếng, trong đầu như có điều suy nghĩ.
Kể từ khi trở về từ Thính Phong Các hắn đã để cho Chu lão điều tra tư liệu liên quan đến Triệu Hạo.
Người này bảy tuổi đã bắt đầu tu luyện, hao phí sáu năm đặt chân đến Đỉnh Phong Cửu Trọng.
Khi ấy trong Triệu gia mọi người đều nghĩ gia tộc của mình xuất hiện một con chân long, nào ngờ nửa năm sau Triệu Hạo bỗng nhiên mất hết tu vi một cách kỳ lạ.
Triệu gia bỏ ra số tiền không nhỏ mời các loại thần y đến khám cho hắn nhưng vẫn không tìm ra được nguyên nhân, mãi cho đến hai năm trước tu vi của hắn đột nhiên trở lại.
Tu vi của Triệu Hạo không chỉ trở lại mà tốc độ đột phá cũng so với trong quá khứ nhanh hơn gấp nhiều lần.
Chỉ trong vòng hai năm này, hắn từ một kẻ không có tu vi nhanh chóng quay trở lại Đỉnh Phong Cửu Trọng, nửa tháng trước đã bắt đầu Khai Mạch.
Dạng tiết tấu này Trần Minh Quân đã không thể quen thuộc hơn được, hắn nhanh chóng kết luận Triệu Hạo chính là khí vận chi tử của Côn Lôn Giới.
— QUẢNG CÁO —
Khó trách ngay lần đầu gặp mặt hắn đã cảm thấy nhìn Triệu Hạo rất ngứa mắt.
Lắng nghe một chút bây giờ giá cả, hắn trực tiếp hô: "Năm vạn."
Tiếng nói vừa ra cả đấu giá trường lặng ngắt như tờ, bởi vì đấu giá thất phẩm công pháp loại tiền tệ sử dụng không còn là hạ phẩm linh thạch nữa mà là trung phẩm linh thạch.
Năm vạn trung phẩm linh thạch cho dù là trong kinh thành những người giàu có nhất cũng rất thịt đau nói gì đến người khác.
Bên dưới khán đài, Triệu Dao Dao lo lắng nhìn xem người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh nói khẽ: "Minh thúc, nếu như cần thì chỗ ta còn có mấy vạn trung phẩm linh thạch."
Triệu Minh nghe vậy lắc đầu nói: "Dao Nhi, mặc dù Triệu gia ta bây giờ nghèo túng nhưng cũng không đến mức phải mượn tiền của cháu."
Nói xong giơ bảng lên hô: " 50100 trung phẩm linh thạch!"
Triệu Dao Dao thấy vậy muốn nói lại thôi, đợi lát nữa tình thế khó khăn lại mở miệng cũng không muộn.
Trần Minh Quân lạnh nhạt nói: "Sáu vạn."
Triệu Minh hai bàn tay nắm chặt vào tay vịn ghế, sáu vạn trung phẩm linh thạch đã là giới hạn cao nhất mà hắn có thể chịu đựng vậy mà đối phương trực tiếp hô lên.
Hắn không dám hô tiếp nữa, bởi vì sợ không có đủ tiền thanh toán.
Triệu Dao Dao khéo hiểu lòng người, tay ngọc khẽ nâng biển lên hô: "Bảy vạn."
Tiếng nói vừa ra, toàn bộ đấu giá hội vang lên tiếng hô kinh ngạc, ánh mắt tập trung nhìn về phía người thiếu nữ xinh đẹp này.
Triệu Hạo cũng hướng tầm mắt về phía nàng, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Hắn biết cha mình ngày hôm nay tham gia đấu giá hội để làm gì, cho nên khi nghe Trần Minh Quân liên tục tăng giá hắn cũng nhịn không được mấy lần muốn ra giá.
Thế nhưng lại bị Ngọc Long một mực cản lại, hắn cũng tự mình rõ ràng thất phẩm công pháp độ trân quý không thể so sánh với long tộc tinh huyết cho nên chỉ có thể một mực kìm nén lửa giận tự nhủ mình phải nhịn.
Ở trong căn phòng số chín, Trần Minh Quân nhìn xem người thiếu nữ xinh đẹp vừa nâng giá, hắn cười cười.
Chu lão nói khẽ: "Công tử, bảy vạn giá đã rất cao không bằng buông tha cho bọn hắn đi." — QUẢNG CÁO —
Giá cả rất cao? Buông tha?
Trần Minh Quân không để ý chút nào, giơ biển hô: "Tám vạn."
Nếu đã xác định mình cùng với đối phương sẽ có cuộc chiến một mất một còn hắn tự nhiên muốn triệt tiêu toàn bộ con đường mà đối phương có thể phát triển.
Có câu nói rất hay nhân nhượng với kẻ thù là tự ngược đãi bản thân cho nên hắn sẽ không nể tình.
Giá cả cao hay thấp không quan trọng, quan trọng là hắn không muốn bán.
Chu lão ngạc nhiên nhìn xem công tử nhà mình, mặc dù hắn biết công tử cùng Triệu Hạo không ưa nhau nhưng chỉ sợ nâng lên mức giá này đối phương cũng không mua nổi.
Công pháp mình mang ra bán đấu giá rồi lại tự mình lấy về, làm như vậy thì có ý nghĩa gì.
Bất quá chuyện bán hay không bán là quyền của công tử, mình chỉ cần theo ý công tử là được rồi.
Bên tong khán đài, Triệu Dao Dao tức giận nghiến răng nghiến lợi, trừng cặp mắt to tròn nhìn về phía căn phòng số chín trong lòng thì âm thầm hối hận trước khi rời nhà đi không mang theo nhiều một chút linh thạch.
Bất quá trong đầu nghĩ đến hình ảnh thiếu niên bóng lưng thẳng tắp khuôn mặt u sầu nhìn về phía chân trời, nàng tay ngọc siết chặt hô lên: "Mười vạn."
Vì ước mơ của Triệu Hạo ca ca, mười vạn trung phẩm linh thạch có đáng gì!
Lần này ngay cả Triệu Minh cũng giật mình nhìn xem thiếu nữ đang ngồi bên cạnh mình, dù cho hắn cũng đã sớm biết thân phận thật sự của đối phương thế nhưng lại không ngờ được cá nhân nàng sẽ có nhiều tiền như vậy.
Phải biết Triệu gia nhiều năm chi tiêu tiết kiệm lắm mới tích lũy được sáu vạn trung phẩm linh thạch.
Trần Minh Quân khẽ nhíu mày, cô nàng này còn thật có tiền.
Khí vận con cưng đều là dạng gì nha, người nào cũng có đại phú bà xinh đẹp chìa đùi ra cho ôm, không giống như lão tử một chút lợi lộc đều không có.
Ngẫm nghĩ lại từ khi thành hôn đến giờ Lê Ngọc Kiều trước mặt người ngoài thì đối xử với mình ân cần nhưng trên thực tế lại thờ ơ lạnh nhạt, còn lão cha vợ vừa gặp đã đòi chém hắn.
Aizzz.....!thật hâm mộ đám người khí vận con cưng a!
Hắn nhìn về phía Triệu Hạo càng cảm thấy ngứa mắt, hô: "Mười năm vạn."
Lần này hắn trực tiếp nâng giá muốn đem Triệu Dao Dao dọa sợ nào ngờ đối phương ngay lập tức giơ biển, hô: "Mười sáu vạn!"
Đồng thời nàng châm chọc nhìn về phía căn phòng số chín nói: "Đại nhân, ngươi hô một lần nữa nha.
Chỉ cần ngươi ra giá lần nữa, tiểu nữ sẽ từ bỏ."
Trần Minh Quân đang muốn tiếp tục nâng giá, nghe vậy miệng hắn cứng lại.
— QUẢNG CÁO —
Nếu như bây giờ tiếp tục nâng giá, hao phí mười năm vạn trung phẩm linh thạch mua một bộ thất phẩm công pháp rất có thể sẽ bị thiên hạ chê cười.
Hơn nữa tỏ ra mình có rất nhiều tiền cũng không phải chuyện gì tốt bởi vì sẽ dễ dàng bị kẻ xấu nhắm đến.
Còn như hắn không tiếp tục nâng giá sẽ bị nghi ngờ là người của Thanh Vân Các cài vào để bơm giá.
Nếu bị mọi người nghi ngờ như vậy, số công pháp còn lại rất khó bán được giá cao.
Hắn tin tưởng Triệu Dao Dao sẽ không biết số thất phẩm công pháp sắp đấu giá đều do hắn đưa đến ủy thác, nàng chắc hẳn nghĩ đến trường hợp thứ nhất, còn như trường hợp thứ hai có lẽ nàng chỉ đơn giản muốn mọi người nghi ngờ hắn khiến cho Thanh Vân Các cũng bị liên lụy.
Thanh Vân Các là thương nhân, ảnh hưởng đến lợi ích của bọn họ, bọn họ khẳng định không bỏ qua cho hắn.
Nữ nhân này.....
Trần Minh Quân trong lòng cảm khái trí thông minh của nàng, bất quá hắn vẫn lạnh nhạt hô lên: "Hai mươi vạn."
Chu lão: "???"
Ngay cả đang đứng ở một góc quan sát Vân Kỳ cũng một mặt khó hiểu nhìn xem căn phòng số chín, hắn tự hỏi người này không lẽ đầu óc có vấn đề?
Triệu Dao Dao tươi cười nói: "Đại nhân quả là người có nhiều tiền, bộ thất phẩm công pháp này đại nhân cầm lấy đi."
Trần Minh Quân sắc mặt không dễ nhìn, bởi vì có Chu lão cùng đi cho nên hắn rất tự tin mình sẽ không xảy ra chuyện.
Bất quá lần này ăn thiệt thòi trong tay nàng khiến hắn rất khó chịu.
Hắn nhàn nhạt đáp: "Tiền? Ta không thiếu.".