Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi Y Lan rời đi, thời gian cũng đã trải qua mấy ngày, Thiên Hạo lúc này cũng rời khỏi Thánh Sơn Ma Lĩnh đi về phía Cổ Vân Trấn, nơi này là thôn trấn duy nhất gần với Thánh Sơn Ma Lĩnh, cũng là nơi đóng quân của phân bộ Lạc Ảnh Dong binh đoàn.
Nơi này, cư dân chủ yếu là thương buôn, các tu sĩ tán tu, các đệ tử tông môn ở đây trao đổi các vật phẩm họ săn được trong Thánh Sơn Ma Lĩnh, mặt hàng đắt giá nhất phải kể đến là Yêu Hạch của yêu thú.
Tiến nhập vào Cổ Vân Trấn, Thiên Hạo nhanh chóng đi đến một quán ăn nằm khu giữa của trấn có tên Vân Lầu.
-‘’Khách quan, mời ngồi’’ tiểu nhị nhanh chóng dẫn Thiên Hạo vào bàn
-‘’Cho ta một bình rựu và một ít thức ăn’’ Thiên Hạo nhìn hắn nói
-‘’Có ngay, có ngay’’ nghe Thiên Hạo gọi món xong, tên tiểu nhị nhanh chóng đem ra một bình rựu và một ít thức ăn đặt lên bàn cho hắn.
Lúc này phía xa có một nhóm gồm năm người tiến vào Vân Lầu, trên ngực áo phía bên trái có đeo huy hiệu hình hai cây thương đan chéo vào nhau, trong nhóm người đó, có một tên ngang trẻ tuổi tựa hồ so với Thiên Hạo khoảng cách không xa.
-‘’Ô, đây chẳng phải là phế vật nhị công tử của Lạc Ảnh Dong Binh Đoàn sao’’, một tiếng nói từ hướng cầu thang vọng xuống.
-‘’Hắc Ưu, ngươi dám nói lời bất kính với công tử nhà ta thế à’’, một thanh niên trạc tuổi bức xúc đập bàn lên tiếng.
-‘’Ha Ha, ta còn tưởng ai, hóa ra là Mạnh An ngươi, đúng là chủ phế vật, nô tài bên cạnh cũng là phế vật theo.....Ha ha’’.....tên thanh niên vận trang phục đen gọi là Hắc Ưu từ từ đi xuống, dáng vẻ kiêu ngạo.
-‘’Hắc Ưu, ngươi đừng có khinh người quá đáng, ta và ngươi đều là người của Lạc Ảnh Dong binh đoàn, cha ta dù sao cũng là đoàn trưởng, ngươi dám không nể mặt’’, lúc này thiếu niên mặc áo bào xanh lên tiếng.
-‘’Ha Ha, nể mặt, nếu như đại ca Đoan Mộc Đức của ngươi còn sống, có lẽ ta sẽ nể hắn vài phần, nhưng thật không may, hắn lại có một tên đệ đệ Đoan Mộc Bạch phế vật bất tài như ngươi, ta cần gì nể mặt chứ, còn phụ thân ngươi, chưa biết chừng lo cho hắn còn chưa xong nữa a’’
-‘’Hỗn xược, phụ thân ta đường đường là gia chủ Đoan Mộc gia, người đứng đầu của Lạc Ảnh Dong binh đoàn, tu vi đạt tới Anh Nguyên Cảnh ngũ tầng thì có gì khiến cha ta lo lắng chứ’’, Đoan Mộc Bạch hung hăng lên tiếng.
-‘’ vậy à, vậy thì tại sao hắn lại nôn nóng sai ngươi đến cái nơi hoang vắng này chứ, không phải là kêu ngươi đi trốn à, cũng may cha ta nhanh trí sai ta ở đây chờ ngươi, hôm nay một lưới giết trọn bọn người các ngươi’’, Hắc Ưu nhanh chõng xuất thủ về hướng của nhóm người Đoan Mộc Bạch.
Vân Lầu lúc này trở thành nơi chiến đấu của đám người kia, thực khách lúc này đã nhanh chóng chạy tán loạn. Ưu thế đang nghiêng về tên mặc đồ đen Hắc Ưu kia, nhóm năm người Đoan Mộc Bạch đã bị giết hết chỉ còn lại một mình Đoan Mộc Bạch.
Lúc này quyền cước Hắc Ưu tiến thẳng về phía Đoan Mộc Bạch toan lấy mạng hắn nhưng bị Thiên Hạo dùng một chưởng đánh Hắc Ưu thoái lui.
-‘’Hừ, ngươi là ai dám xen vào chuyện của ta, không muốn chết thì nhanh chóng biến đi’’, lau máu trên khóe miệng, Hắc Ưu đưa mắt nhìn Thiên Hạo nói.
-‘’ Ta thấy ngươi không thuận mắt nên đánh thôi’’, Thiên Hạo ánh mắt đùa giỡn nhìn Hắc Ưu nói.
-‘’ Láo Xược, hôm nay ta sẽ cho ngươi chôn chung với tên phế vật Đoan Mộc Bạch đó’’, Hắc Ưu nhanh chóng lao về phía Thiên Hạo, trên tay hắn Tỏa Vân Xích đang đánh về phía trước.
Thiên hạo nhanh chóng thuấn di tránh né những đoàn tấn công của Hắc Ưu, khiến Đoan Mộc Bạch đang bị thương phải ngước mắt nhìn, phải biết rằng tên Hắc Ưu này tu vi đã bước vào Trúc Cơ Cảnh tầng chín, nhìn thấy Thiên Hạo né tránh được đòn tấn công của Hắc Ưu như vậy, tiểu tử Đoan mộc bạch kia cũng cảm thấy sợ hãi.
-‘’ khốn khiếp, ngươi chỉ giỏi trốn chạy thôi à’’ Hắc Ưu lúc này bị Thiên hạo làm cho nổi điên lập tức không màn xung quanh hét lớn.
-‘’ Ha ha, thì sao nào, ngươi không đánh trúng ta nên nổi điên gì chứ, cái đó chứng tỏ ngươi bất tài, nếu vậy thì hãy đỡ của ta một chưởng’’
Thiên Hạo nói xong đưa tay dùng Thiên Vân Chưởng đánh về phía Hắc Ưu, chưởng pháp cấp Huyền giai giai duy nhất hắn đổi được.
‘’Ầm.....Ầm’’
Uy lực của Thiên Vân Chưởng làm cho Thiên Hạo cảm thấy giật mình, một số kiến trúc nhà cửa xung quanh bị uy lực của Thiên Vân Chưởng làm cho tan nát, đến Hắc Ưu, tu vi Trúc Cơ Cảnh tầng chín cũng chật vật bị thương.
-‘’ Hừ Huyền giai công pháp, uy lực thật đáng sợ, hôm nay ngươi đã kết thù với ta, ta sẽ không dễ dàng bỏ qua, hẹn ngày tái ngộ’’
Lời nói vừa xong, Hắc Ưu nhanh chóng bỏ đi, Thiên hạo lúc này cũng không có ý định đuổi theo nên dễ dàng để Hắc Ưu đi mất.
-‘’ Ngươi còn ngồi đó à, mau mau đi đi, hắn ta không dễ dàng buông tha ngươi đâu’’, nhìn Đoan Mộc Bạch ngồi phía dưới, Thiên Hạo ném cho hắn viên Hồi Huyết Đan rồi nhanh chóng đi tìm nơi quán trọ.
Sau một hồi, cuối cùng Thiên hạo cũng tìm được một quán trọ, hắn nhanh chóng tìm một gian phòng sạch sẽ nghỉ ngơi, định tiến vào hệ thống tìm hiểu thêm về truyền thừa thuộc tính thì lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa.
-‘’Hừ, muốn nghỉ ngơi cũng không được’’, bước tới mở cửa, trong miệng hắn vẫn lầm bầm.
Cửa vừa mở, bên ngoài lúc này là Đoan Mộc Bạch, dáng vẻ hắn bây giờ có phần sạch sẽ hơn nhưng dấu tích vết thương bị Hắc Ưu đánh vẫn còn.
-‘’ Ngươi tìm ta có chuyện gì’’, Thiên Hạo nhìn hắn nói.
-‘’Ta đi theo ngươi từ lúc đó, nhưng đến bây giờ mới dám tới gặp ngươi, cảm ơn ngươi đã cứu ta khỏi tên Hắc Ưu đó’’, Đoan Mộc Bạch hai tay chấp lại cúi người hướng Thiên Hạo nói.
-‘’Ta chỉ là tiện tay cứu ngươi, mau vào trong nói chuyện đi’’
Thiên Hạo nhanh chóng đi về phía bàn ngồi xuống, Đoan Mộc Bạch cũng nhanh chóng theo sau.
-‘’ Ta nghe hắn nói ngươi là nhị thiếu gia của Lạc Ảnh Dong binh đoàn, nhưng tại sao hắn lại muốn giết ngươi’’, hớp ngụm trà, Thiên Hạo nhàn nhạt nói.
Đoan Mộc Bạch lúc này đem sự tình Lạc Ảnh Dong binh đoàn lúc này kể cho Thiên hạo nghe. Cơ hồ đoàn trưởng Lạc Ảnh Dong binh đoàn là Đoan Mộc Khang bị phó đoàn trưởng Hắc Vũ âm mưu tạo phản, đã giết chết con trai lớn là Đoan Mộc Đức, Đoan Mộc Khang không muốn để đứa con còn lại bị giết nữa nên đã để cho Đoan Mộc Bạch chạy tới Cổ Vân Trấn này, tuy ở đây có phân bộ của Lạc Ảnh Dong binh đoàn nhưng người đứng đầu ở đây đã bị người của Hắc Ưu giết chết vào hôm qua.
-‘’ Thì ra là vì tranh đoạt quyền lợi, địa vị, ta nhớ ngươi nói cha ngươi là cao thủ Anh Nguyên Cảnh ngũ tầng mà đúng không, nếu vậy thì chắc ông ta cũng không sao đâu’’
-‘’ Ngươi có điều không biết, tu vi của phó đoàn trưởng Hắc Vũ kia cũng ngang với cha ta, nhưng luận về chiến đấu thì hắn đánh không lại cha ta, nhưng hắn là một người xảo quyệt, chắc chắn sẽ không từ thủ đoạn nào để hại cha ta’’, Đoan Mộc Bạch hai tay nắm lại, mắt có chút nước nghẹn nấc nói.
-‘’ Vậy ngươi tìm ta làm gì, ta đâu có giúp gì được cho ngươi’’, Thiên Hạo lúc này lên tiếng, tu vi hắn lúc này mới có Trúc Cơ tam tầng, còn bên kia là Anh Nguyên Cảnh, chỉ hắt hơi một cái cũng đủ lấy mạng hắn.
-‘’ Ta chỉ nhờ ngươi đi cùng ta về Ngân Thành, khi tới nơi, ngươi đi đâu cũng được, ở đây ta có Yêu Hạch của yêu thú cấp tám Ma Thử Yêu Vương, coi như là lễ vật tạ ơn ngươi’’
Đoan Mộc Bạch để hộp Yêu hạch màu tím lên bàn đẩy về phía Thiên Hạo.
-‘’ Yêu Hạch cấp tám, coi như lễ vật này của ngươi nặng thật đó, thôi được ta sẽ đi cùng ngươi, đề phòng tên Hắc Ưu kia vẫn còn bám theo ngươi’’, Thiên Hạo nhanh chóng thu hộp Yêu Hạch vào trong không gian trữ đồ của hệ thống.
-‘’ ta tên là Đoan Mộc Bạch, mười bốn tuổi, còn ngươi’’, Đoan Mộc Bạch vui mừng giới thiệu tên cho Thiên Hạo.
-‘’Ta là Thiên Hạo, mười lăm tuổi’’
-‘’Ân, vậy đại ca nghỉ ngơi trước, tiểu đệ xin phép về phòng, chuyện của tiểu đệ, mong người đừng quên’’
-‘’Ta biết rồi, hai ngày sau ta sẽ cùng Tiểu Bạch ngươi về Ngân Thành ‘’, Thiên hạo đáp.
-‘’Ách...Tiểu Bạch’’, Đoan Mộc Bạch dở khóc dở cười chào Thiên Hạo rồi quay về phòng.
******************************* Hết Chương**************************