Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tại một quán bar nọ trong trung tâm thành phố mang tên "Roses".
- Hoàng Trác Kỳ. Cậu định trốn chúng tôi đến bao giờ ?
Có một đám người mặc vest đen, xăm trổ kiểu như là xã hội đen lại không có hảo ý tốt gì quay quanh một nam nhân đang ngồi ở quầy tiếp rượu. Người đó dường như chả có biểu hiện gì cả, ánh mắt sắc lạnh, gương mặt lạnh lùng vô cảm chỉ chăm chú nhìn chất sóng sánh trong ly rượu.
- Các người là gì mà khiến tôi phải trốn. Có chuyện gì ?
- Cậu chủ muốn gặp cậu, mong cậu đồng ý đi theo chúng tôi. Thật sự sẽ khó cho chúng tôi nếu cậu lại bỏ đi, cậu chủ sẽ rất giận.
- Nực cười, tôi vốn với cậu chủ của các người không có quan hệ gì cả. Và cũng đã chấm dứt rồi, về nói với hắn. Tôi không có rãnh rỗi chơi trò yêu đương cùng hắn, muốn yêu thì tìm một kẻ khác.
Trác Kỳ đứng dậy, cậu hút một hơi thuốc lá rồi thổi vào mặt kẻ đang đứng thỉnh cầu cậu đi theo hắn, Trác Kỳ lúc đầu chỉ xem hắn là tình một đêm, hoàn toàn không có ý định lâu dài nhưng tên kia lại rất nghiêm túc muốn cậu trở thành người yêu, vì cảm thấy quá phiền nên cậu đá hắn, nào ngờ đâu hắn không từ bỏ lại liên tục cho người đi tìm và ép cậu phải đến gặp hắn.
Trác Kỳ nhanh chóng đi ra cửa nhưng bị hai tên bảo vệ chặn đường. Cậu quay lại thì nhìn thấy bọn họ đang đi lại gần mình
- Xin lỗi cậu, không mời được cậu. Thì phải đem cậu về, cậu chủ đã dặn như vậy.
- Phiền phức.
Trác Kỳ nhíu mày khó chịu, cậu quăng áo khoác đang cầm trên tay của mình lên đầu một tên bảo vệ rồi đạp hắn tránh xa cửa để thừa dịp chạy trốn, cả đám lính kia cũng đuổi rượt theo. Vốn sức lực cậu cũng có giới hạn mà lại phải chạy trốn cả đám người thế này thì thật là lấy trứng chọi đá. Chạy đến cuối con đường thì có cây cầu bắng đá trông rất cổ xưa, bên cạnh còn có bia đá khắc chữ :"Sông Lưu Duyên" nhưng phía bên kia cầu là ngỏ cụt bị chặn bởi hàng rào, không thể nào qua đó được, bách bí cậu đứng trên cầu và nhảy xuống dưới sông, màu nước khác lạ.
Bây giờ là ban đêm nhưng cậu thấy rõ nước có màu xanh như biển, còn khá trong, phía dưới chân chợt có ánh sáng chiếu lên như đèn pha. Trác Kỳ giật mình bơi lên. Khi ngoi được lên mặt nước, như không thể tin vào mắt mình, cây cầu, con đường khi nãy, không còn nữa mà thay vào đó.. Bây giờ là ban ngày? Ánh nắng từ trên chiếu xuống, đây là bờ sông và không có cây cầu nào cả, không thành phố mà thay vào đó là khu rừng, cậu vội bơi vào bờ. Cả đời Trác Kỳ, đây là lần đầu cậu thấy điều kì diệu này, vốn cậu không hề tin vào nó. Nhưng.. Phải tìm hiểu rõ trước đã.
Trác Kỳ cố gắng lấy lại bình tĩnh rồi bước đi về hướng nam, cứ đi mãi, đi mãi một hồi Trác Kỳ như chết chân trước những gì đang nhìn thấy, đây là Kinh Thành Tam Châu, là một nơi đã từng tồn tại trong lịch sử phong kiến xưa mà cậu từng thấy trong sách sử ở trường trung học, nơi này vốn đã không còn từ lúc Trác Kỳ sinh ra, giờ nó lẽ ra là một thành phố rồi, sao tự dưng lại.. chẳng lẽ đây là nơi quay phim? Nghĩ rồi Trác Kỳ đi vào, vừa vào kinh thành thì đã nhìn thấy hàng quán và tệ xá, tất cả những điều mà cậu nghĩ chỉ có thể thấy trên phim ảnh, Trác Kỳ hỏi nhiều người về việc họ đang quay phim sao.
Nhưng câu trả lời nhận lại đều là:" Phim là gì? Đồ điên" - " Đồ bẩn thỉu, vận y phục thật lập dị. Tránh ra" .. Với một kẻ tự trọng và cái tôi cao ngút trời như Trác Kỳ, sau khi nhận những lời đó nhất định cậu sẽ không hỏi lại lần thứ hai, cậu không muốn bị mắng nhiếc.
Trác Kỳ đi đến đâu người ta đều né tránh vì nam nhân ở đây thường để tóc dài, chỉ riêng cậu cắt ngắn lại còn ăn mặc rất kì quái, áo sơ mi cùng quần jeans mà họ chưa từng trông thấy bao giờ nên đều tránh xa mà chỉ trỏ.
"Bốp"
Chợt Trác Kỳ tự dưng lại đấm vào mặt mình rồi ngã quỵ xuống đất, đáy mắt hiện đầy sự kinh ngạc.
- Đau.. Mình cảm thấy đau. Đây... không phải là mơ.. càng không dám tin đây là sự thật..
Những bá tánh xung quanh bắt đầu chuyển sang thái độ kì thị vì ngỡ rằng cậu thật sự điên.
- Hoàng Trác Kỳ à... Chào mừng mày đến với những điều *****[ censored vì chửi bậy] nhất có thể xảy ra trong đời.
Trác Kỳ hai tay đỡ trán khốn khổ than thở.
- Mày xuyên không rồi.
Cùng lúc đó có tiếng huyên náo ồn ào phát ra từ xa, mọi người bu xem rất đông nên cậu cũng hiếu kỳ đến gần xem chuyện gì đang xảy ra. Trước mắt là tiệm bột, một tên ục ịch đẩy một lão ông ra khỏi cửa tiệm, lại còn đẩy mạnh đến mức người kia bị ngã xuống đất.
- Lão già, bột chỉ có thể bán một bao. Không bán lẻ mấy cân cho lão được. Lão mua được thì mua, không mua được thì dẹp gánh màn thầu đi.
Ông lão bị ngã đau, còn nghe những lời ép bức của tên chủ kia, lão buồn bã lượm những đồng bạc lẻ của mình rơi vãi dưới đất.
- Ông chủ Tài lão cầu xin ngài, đôi phu thê lão chỉ còn trông vào mỗi gánh màn thầu.. Bình thường ngài vẫn bán lão như thế, sao giờ lại không bán nữa?
- Ta thích vậy đấy. Thì sao nào? Không bán lẻ nữa lão mua được thì mua, không thì thôi.
Đúng là ông chủ này không cần khách, vốn chỉ có duy nhất tiệm bột của hắn ở kinh thành này. Những người bán bánh mà cần bột thì đương nhiên cần ông ấy chứ. Nên dù có thất đức thế nào thì hắn cũng không bán ế. Sau khi ông chủ đi vào tiệm thì mọi người cũng bỏ đi lo việc của mình, Trác Kỳ vội chạy đến đỡ người lão khốn khổ kia dậy. Trông thấy người đỡ mình, ông lão cắn răng thở dài một tiếng rồi đặt vào tay Trác kì một hào lẻ lấm lem đất cát
- Thiếu niên trẻ.. Lão phu này không có nhiều ngân lượng, những gì lão có thể giúp là vài đồng lẻ này, cứ cầm lấy mua một cái màn thầu mà ăn nhé. Lão phu đa tạ
Nói rồi ông lão dụi nước mắt tiếp tục rời đi, Trác Kỳ nhìn đồng xu trong tay mình. Cậu cười khẽ rồi bỏ vào trong túi.
- Nhận ân rồi, giờ phải trả lại ân thôi.
Nói rồi Trác Kỳ đi theo sau lão bá kia về đến tệ xá. Mái lá rơm đơn sơ trông yếu đến mức có thể bị gió bão cuốn bay nằm trong góc hẻm nhỏ chứ không ngoài đường quán như những gia trang cậu đã thấy. Ở phía sau một thời gian lão mới nhận ra rằng có người theo dõi phía sau, bất đắc dĩ cũng đành mời Trác Kỳ vào trong, tệ xá của lão này cũng chỉ có nương tử của mình. Lão danh Tấn Phu, lão nương gọi Mộc Linh còn có cả sanh tôn chỉ mới thập nhị tên Tiêu Yến, Trác Kỳ được tắm rửa và thay y phục cũ của phụ thân Tiêu Yến để lại, nghe kể thì rất bi thương, phụ thân Tiêu Yến bị kẻ xấu vu oan hãm hại chỉ vì muốn chiếm đoạt mẫu thân của Tiêu Yến, mẫu thân y vì quá đau buồn và muốn giữ trọn nghĩa tình với phu quân nên treo cổ tự vẫn, để lại hài nhi cho phụ mẫu nuôi dưỡng. Gánh màn thầu này là thứ duy nhất nuôi sống tất cả và bây giờ có lẽ nó cũng ...
- Thỉnh mong bá bá có thể giải đáp khuất mắc của tiểu sinh, người có biết lý do vì sao tên chủ tiệm đó lại không bán bột lẻ cho người nữa?
" Thật ngượng miệng, mình phải làm quen với cách xưng hô này sao." Trác Kỳ nghĩ thầm thấy thật khó chịu nhưng để thích nghi với hoàn cảnh, cậu phải gắng tập quen dần thôi.
- Có lẽ là do ông chủ Giang bày trò, hắn là chủ của một khách điếm, nay muốn kiếm lợi nên mới thêm bán bánh bao. Muốn bày trò cho lão bán không được. Để hắn một mình độc chiếm nghề bán bánh bao ở kinh thành này. Thật độc ác..
Trác Kỳ nghe nói xong ngẫm nghĩ một lúc, cậu nhìn thấy hai cái bánh trên đĩa rồi nhìn sang Tấn Phu dịu giọng hỏi xin.
- Tiểu sinh có thể xin một cái chứ? Đây là bánh bao mà bá bá thường bán?
- Ừm đúng là bánh lão thường hay bán... Hãy cứ tuỳ ý.
- Kìa, không phải hai cái bánh là phần ông và Tiêu Yến sao.. Nhường một cái.. Như vậy ông sẽ nhịn ?
- Nương tử nói năng cẩn thận, kẻo khiến Trác Kỳ không vui, y vốn khổ sở thế kia đến mức không có y phục để vận, lão nhịn một bữa có là gì.
- Được rồi. Trác Kỳ, con đưa lão bánh. Lão đem hấp nóng lại rồi con dùng sau.
- Không cần thưa bá bá, tiểu sinh chỉ cần biết một chút. Không phiền người phải nhọc công.
Trác Kỳ nói rồi dùng tay bẻ cái bánh ra làm hai, cậu ngắm nhìn nhân bên trong, đúng là nhân thịt không nhiều, chỉ to bằng viên trứng nhỏ, không có trứng cút giống như thời đại của cậu, củ cải thì cắt hạt lựu, vị thịt hơi mặn thiếu ngọt một chút, kiểu như ăn cùng vỏ bánh thì hợp, nhưng khiến vị rất khô vì thịt nạc dai còn ăn cùng bột bánh, nghĩ lại vì lão không có nhiều ngân lượng để chú ý nguyên liệu ngon nên như thế này cũng đúng.
- Tiểu Sinh mạn phép đề xuất cao kiến không biết liệu hai người có thuận lòng?
- Con cứ tiếp tục đi.
- Tiểu sinh nghĩ bá bá nên mua cả bao bột về đi.
Vốn hai người đều đang chăm chú lắng nghe, nhưng nghe xong lại thất vọng tràn trề.
- Lão mua nhiều bột, lại bán không được bao nhiêu. Để đó thì cũng lên mốc, bột sẽ không còn ngon nữa. Ngày ngày lão bán chưa quá chục cái bánh thì biết bao giờ dùng hết bao bột đó.
- Xin hãy nghe tiểu sinh nói hết đã, vốn dù muốn hay không đây vẫn là nghề chính duy nhất của bá bá. Người đâu thể bán cái khác nên phải thay đổi nó, phần nhân này thật sự có vấn đề, thịt khô và dai còn rất ít, dù có thêm nhiều củ cải đến đâu thì cũng không bù được lượng thịt đủ yêu cầu của một cái bánh, tiểu sinh nghĩ ngoài mua thịt, nên mua thêm mỡ heo, mỡ heo là phần rẻ nhất nên chắc bá bá sẽ mua được nhiều dù chỉ một hào phải không?
Trác Kỳ đưa phần nhân ra trước mặt họ.
- Đem mỡ băm nhuyễn cùng thịt rồi nêm vị, bá bá nên cân bằng lượng đường và muối, không phải cứ mặn là ăn với vỏ bánh thì sẽ hợp. Nó rất dễ ngán, thay vì cắt hạt lựu thì ta nên bào sợi củ cải nó sẽ nhiều hơn và không cộm. Lúc trộn nhân bá bá nên cho một ít mật vào sẽ khiến nhân thịt ẩm và mềm hơn, tiểu sinh nghĩ điểm tạo khác biệt nếu cho một viên trứng nhỏ sẽ tạo vị mới lạ hơn.
Phu thê Tấn Phu thẫn thờ nghe một lượt công thức mà Trác Kỳ nói, cảm thấy có chút đúng lại tiết kiệm được một ít đồng nếu thêm mỡ heo vào thịt, chỉ cần ký thịt và ký mỡ là đã ra được tầm hơn ba mươi cái rồi, nhưng vấn đề là nhiều quá sẽ không bán hết được, nếu bánh để lâu sẽ không ngon nữa. Trác Kỳ lại bày thêm một cách, một cái bánh bao ba hào, hai cái bánh năm hào, người nào biết tính toán lại ham lời họ sẽ mua nhiều cái để tiết kiệm 1 hào, nhưng đồng thời cũng khiến bánh bán nhanh hết hơn, vì vị bánh cũng đã ngon hơn rất nhiều, nên không lo bột lên mốc thì đã hết bột rồi. Hai phu thê họ cũng phải suy nghĩ rất lâu mới đem ngân lượng cất giữ của mình đi mua một bao bột. Và thay đổi nhân theo ý Trác Kỳ.
Ngày đầu tiên.
- Bánh bao đây, bánh bao 3 hào một cái, 2 cái 5 hào đây.
Họ rao một lúc rồi nhưng hầu như chẳng ai để ý đến cả, vì người ở đây đã quá quen với vị bánh cũ của Tấn Phu, nhìn thấy người xung quanh không đoái hoài tới, Tấn Phu rơm rớp nước mắt ngồi bệt xuống đất.
- Chết rồi, chết rồi. Lần này thật sự là trắng tay. Lão đã làm theo lời con nói.. Nhưng..
Trác Kỳ đưa khăn cho Tấn Phu lau nước mắt, cậu trấn an.
- Bá bá cứ chờ đợi, tiểu sinh mạn phép lấy vài cái bánh bao. Một lát tiểu sinh sẽ quay lại.
Trác Kỳ nói rồi lấy vài cái bánh rồi bỏ đi.. một canh giờ.. trôi dần qua thì Tấn Phu bán tín bán nghi, lão sợ Trác Kỳ là người mà ông chủ Giang cử tới hại ông mất hết ngân lượng tiết kiệm, bây giờ còn lấy bánh của ông bỏ trốn và vạn tư tưởng tiêu cực khác dần hiện trong đầu. Quá buồn tủi Tấn Phu cũng gắng nhịn xuống rồi nhấc gánh bánh chuẩn bị quay về, thì đi được một đoạn tự dưng có người chạy đến níu lại.
- Mạn phép hỏi đây có phải là gánh bánh bao của Tấn Phu?
- Phải, là lão.. vị công tử này cần gì thế?
- Ta hỏi đương nhiên là để mua bánh rồi, bao hào một cái thế?
Tấn Phu như không tin được những gì đang nghe. Lão vui vẻ đến nói lắp
- Một cái ba hào, hai cái năm.. năm hào.
Rồi lão nghe tiếng có mấy người xung quanh nói:"..Tấn Phu bán bánh bao đây rồi, tìm mãi. Khi nãy nghe bảo ở trước tiệm thuốc mà." Rồi rất nhiều người kéo đến chen nhau mua bánh, chẳng mấy chốc bánh bao tưởng rằng sẽ ế thì lại hết cả. Người nào ăn rồi cũng đều khen ngon, những người vốn đã ngán nhưng thấy mọi người chen nhau mua cũng tò mò mua ăn thử, và lần này đã khiến họ thấy rất vừa lòng. Thật sự bây giờ dù có cả trăm cái bánh cũng sẽ bán hết, từ đằng xa Trác Kỳ chạy đến, cậu thở dốc như rất mệt mỏi.
- Trác Kỳ, con lại đây. Sao trông con lại mệt mỏi thế kia?
- Bá Bá.. Bán hết rồi? Thật tốt quá, tiểu sinh về hơi muộn. Không giúp được gì
- Sao lại nói không giúp được? Cả gánh bánh bao hết là nhờ con cả. Con đã làm gì?
Trác Kỳ mỉm cười, cậu gắng lấy lại sức rồi từ từ kể cho Tấn Phu nghe, sở dĩ cậu xin mấy cái bánh bao là để đi cho mấy người ăn xin ở các con hẻm, cùng họ diễn một vở kịch. Những kẻ ăn xin đó sẽ đi khắp nơi hỏi mọi người:" Ở đây có nhìn thấy bánh bao của Tấn Phu không? Ông lão gánh bánh rất ngon lại hợp ý ấy?" Rồi nhiều người lại tò mò bánh bao của Tấn Phu là gì, là ai? Ngon thế nào mà người nào người nấy thay nhau tìm kiếm. Rồi Trác Kỳ sẽ giả vờ tình cờ nghe được rồi chỉ đường. Cái kế này không khác quảng cáo là mấy, nhưng rất thành công. Tấn Phu vui mừng vì gặp được người thông minh như Trác Kỳ giúp đỡ, lão ôm chầm lấy cậu rồi dẫn cậu trở về, đêm đó là lần đầu Tấn Gia này lại được ăn cơm với thịt cá thay vì bánh bao dư suốt mấy năm qua.