Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hôm nay là ngày sứ giả của Đông Ấn sẽ trở về, không hiểu sao hôm nay lại không thấy Trác Kỳ đến, nhưng chức vị của cậu cũng chỉ là theo hầu cận hoàng thượng nên dù không có mặt cũng không vấn đề gì. Tần Minh còn cho rằng Trác Kỳ lười biếng vẫn còn đang ngủ say mà không biết rằng ở Chi Hậu Phủ hiện không có một ai cả. Tiễn ra được ngoài cung, Khắc Hoàng cũng vào trong kiệu được kéo bằng xe ngựa ngồi, bình thường thì đi ngựa, sao hôm nay lại muốn đi kiệu chứ? Chiếc kiệu vừa đi ngang qua, có một cơn gió thổi nhẹ khiến tấm che ô cửa nhỏ bên phải kiệu bay thấp thoáng, Sở Lâm thấy rõ hình như có một người nào đó khác cũng đang ở trong kiệu cùng Khắc Hoàng, dù không nhìn rõ được mặt.
Đi được một đoạn đường xa, Trác Kỳ vì bị tiếng chân ngựa lộc cộc bước dậm lên đất đá mà tỉnh giấc. Nhìn thấy Khắc Hoàng đang ở cạnh, cậu giật mình hoang mang nhìn xung quanh, nhưng chỉ thấy 4 góc kiệu, sau tấm màn thì thấy đây là nơi ngoài kinh thành, hướng đi đang đến gần con thuyền lớn đi qua lại giữa hai nước. Đây rõ ràng là bắt cóc, tay lẫn chân đều bị trói, cả miệng cũng bị bịt lại hoàn toàn không thể hét lên, Trác Kỳ nhìn sang Khắc Hoàng với vẻ mặt cực kì khó chịu như muốn được cởi trói.
- Lên đến thuyền ta sẽ cởi trói cho ngươi, giờ thì ngoan ngoãn một chút.
Khắc Hoàng mỉm cười, hôn nhẹ lên môi đang bị vải bịt lại miệng của Trác Kỳ. Bỗng chợt kiệu dừng lại, mọi người cũng dừng. Có kẻ nào đó đang chặn lại phía trước, Khắc Hoàng bước xuống thì kẻ kia cũng nhảy xuống ngựa. Không biết kẻ nào cả gan như vậy chắn ngang đường đi của hoàng đế.
- Ra là ngươi.
Cùng lúc tấm rèm kiệu được vén ra, Trác Kỳ thấp thoáng nhìn thấy kẻ kia, dù không chắc chắn nhưng cậu cầu mong trong lòng đừng là Sở Lâm, vì y đang là người mà Khắc Hoàng muốn trừ khử nhất, chợt giọng nói kẻ kia cất lên. Trác Kỳ liền thở dài
- Thưa đại nhân, thứ lỗi cho bổn nguyên soái làm phiền người, nhưng ta có vài khuất mắc về bảng giao ước. Tự hỏi không biết người có thể cho ta xem lần nữa trước khi đi?
- Nếu là về giao ước, hoàng thượng cũng có một bảng tương tự không khác ta. Ngài có thể thỉnh cầu điều này với hoàng thượng.
Biết rằng Khắc Hoàng nghi ngờ việc Sở Lâm đến đây không phải chỉ đơn giản như vậy nên rất đề phòng y, Trác Kỳ ở bên trong kiệu, gắng tìm mọi cách để có thể gỡ trói, nếu càng để lâu sẽ sinh chuyện. Sở Lâm biện cớ rằng hoàng thượng lo sợ có vài điều trong bảng sai lệch với thoả thuận ban đầu nên nhờ y đến kiểm tra một lần nữa, thiết nghĩ vốn cũng không tốn mấy thời gian nên bèn kêu người đem ra, Sở Lâm đi lại chiếc rương đựng đồ mà quân lính đang mở, chợt. Y đánh gục tất cả nhưng quân lính đang ở xung quanh kiệu và những kẻ đang gắng ngăn cản, đến khi vừa chạm tay lên được tấm vải che kiệu thì nhanh như cắt có ai đó dùng kiếm cản tay y lại và hất ra, thậm chí kiếm còn chưa được rút khỏi bao nhưng lực sát thương phải nói là khá đau, nếu như rút kiếm ra thì chắc chắn đủ có thể chặt đứt tay Sở Lâm, cậu đã quá nóng lòng muốn biết người bên trong kiệu mà để lộ sơ hở, vừa cản xong y đảo ngay lên đánh vào huyệt sau gáy của Sở Lâm ép y quỳ xuống, thủ pháp nhanh đến nỗi người cả đời luyện võ như Sở Lâm cũng phải e dè.
- Ngươi... không thể chỉ đơn giản là sứ giả..
- Ta vốn đã định tha mạng cho ngươi, không ngờ lại đích thân tự tìm đường chết.
Nói rồi Khắc Hoàng từ từ rút kiếm ra kề ngay cổ của Sở Lâm, với thanh kiến sắc bén này chỉ một đường nhỏ là có thể lấy mạng Sở Lâm, Trác Kỳ bên trong không nghe động tĩnh sau việc vừa rồi liền lo lắng, cậu khum người gắng dùng hai tay cởi trói chân rồi nhanh chóng chạy ra, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Trác Kỳ cả gan dùng tay không của mình nắm lấy lưỡi kiếm cản lại khi Khắc Hoàng vừa vung kiếm xuống. Trên mặt đất bắt đầu nhìn thấy những giọt máu nhỏ chảy xuống.
- Người.. mà Tần Minh yêu không phải hắn. Nếu ngài muốn giết người hoàng thượng yêu..
- Trác Kỳ..?
- Thì người mà ngài phải giết.. Chính là ta.
Dứt câu Trác Kỳ buông tay đang cầm lưỡi kiếm ra và dùng kiếm để cắt dây trói tay mình. Cậu dùng thân chắn trước Sở Lâm như muốn nói với Khắc Hoàng rằng muốn giết y thì bước qua xác cậu.
- Ngài giết thần lần đầu, lẽ ra đừng cứu. Bây giờ có thể giết lần thứ hai, thì đừng nương tay. Nhưng chỉ mong sau khi ngài thoả lòng thì hãy để hắn đi.
- Ta rốt cuộc cũng không thể hiểu.. Không phải ngươi yêu hắn như vậy nhưng hắn lại vì hoàng thượng phản bội ngươi?
- Không.. Hắn cùng hoàng thượng diễn kịch. Là để bảo vệ ta.
Nói đến đây dường như Khắc Hoàng đã hiểu, hoá ra trước giờ ngài đều bị xoay như chong chóng, ngài tức giận đâm mạnh kiếm xuống đất, lưỡi kiếm cách cổ Trác Kỳ chỉ một chút, chỉ cần sơ sót một chút cậu đã bị giết rồi, bầu không khí xung quanh bỗng rất yên tĩnh. Khắc Hoàng dường như đã nghĩ thông, nếu không thể giết Trác Kỳ, thì có thể chiếm hữu cậu. Vừa có thể khiến Tần Minh đau lòng vừa có được cậu, ngay tức khắc ngài nắm tay Trác Kỳ đứng dậy và kéo cậu đi, Trác Kỳ muốn phản kháng nhưng sức cậu với y là một trời một vực, cả tên Sở Lâm kia vừa lên tiếng cũng bị y ấn vào huyệt đạo liền bất tỉnh.
Khắc Hoàng bắt cậu leo lên ngựa, khống chế cậu ngồi yên trước mình, những quân lính phía sau thấy mọi chuyện đã được Khắc Hoàng dàn xếp ổn thoả, cũng tức tốc thu dọn đi theo mà để lại Sở Lâm vẫn còn đang bất tỉnh. Tiếng ngựa phi cước nhanh chóng đến gần bến thuyền lớn, chỉ đợi vài giây lát liền có thể biến mất khỏi đây.
Trác Kỳ lay hoay tìm đường thoát thân nhưng không khả thi, chợt có cơn gió nhẹ lướt qua, nó mang theo một mùi hương ngọt ngào tựa như hoa, cậu quay sang tìm kiếm mùi hương đó từ đâu thì trông thấy trên tàu, giữa hàng người đi xuống có một mỹ nữ tóc vàng tuyệt đẹp, đang đi cùng họ. Vừa đến nơi, tất cả quân lính xung quanh đều quỳ xuống gọi:" Thần nữ" chỉ trừ Khắc Hoàng.
- Ngươi sao lại đến đây? - Khắc Hoàng gắt gỏng, y không hiểu sao nàng ấy lại đi xa như vậy đến đây khi mà ngài đã nói là sẽ trở về.
Nhưng dường như không quan tâm mấy đến lời Khắc Hoàng, nàng ta lướt qua đi lại gần Trác Kỳ đang bị trói tay chân lẫn miệng. Nàng cho người cởi trói cho cậu, khi miếng vải vừa tháo ra. Trác Kỳ hét lên
- Marry Jossible !
Mọi người đều hoang mang không biết rằng cậu đang nói gì hay gọi tên ai, Khắc Hoàng nhìn ra được dường như nàng ta đang muốn để Trác Kỳ đi, định ngăn cản nhưng vừa cử động thì có một mùi hương kì lạ thoáng qua, tựa như Ưu Dược khiến ngài không còn sức lực và dần ngất đi, thần nữ kia đỡ lấy ngài, cất bước quay đi. Nghe cậu gọi tên cũng dừng lại mà nhìn sang lần nữa.
- Marry Jossible, chính là cô. Tất cả mọi chuyện đều là cô gây ra đúng không? Tôi ở đây có phải là do cô ?
- Trác Kỳ, cậu phá hỏng hết tất cả mọi thứ rồi. Và giờ tôi lại phải dọn mọi tàn cuộc của cậu tạo ra, nếu đã muốn như vậy thì hãy chọn sống cuộc sống cậu muốn, đừng can hệ gì đến tôi nữa.
- Nói.. cái gì?
- Tôi cấm cậu, nghe cho rõ. Tôi cấm cậu một bước cũng đừng bao giờ đến Đông Ấn, nếu không, tôi sẽ giết cậu.
Trác Kỳ chậc lưỡi như thể, chắc cậu sẽ muốn đến đó lắm sao? Này là bị bắt cóc, nhưng cậu thật sự muốn biết chuyện đã xảy ra, cô sinh viên học cùng Đại Học với cậu sao lại ở đây, chắc chắn có điều gì đó mờ ám phía sau mà cậu không biết được. Trước một tuần khi cậu xuyên không đã từng đến gặp cô ở quán Bar, chuyện sau đó lại không nhớ rõ nữa, Trác Kỳ suy nghĩ về những giấc mơ cậu thường gặp, có lẽ đó chính là cô. Trác Kỳ đã từng cố tìm cách quay về thời hiện tại của mình, bây giờ cơ hội gần như trước mắt.. nhưng tại sao lại không muốn về nữa?
- "Cuộc sống mà mình muốn.." ý của cô ấy.. là giữa mình và Tần Minh?
Trác Kỳ nhìn theo bóng dáng những người kia đi lên thuyền và xa dần, không rõ cô ta có tà thuật gì có thể khiến tất cả quân lính nghe lệnh dù rằng bản thân không phải vua, cả Khắc Hoàng cũng bị cô khống chế, nhưng chuyện quan trọng trước mắt không phải là suy nghĩ về họ. Mà là làm sao để quay lại hoàng cung, chợt Trác Kỳ nhớ ra, tên hống hách kia vì cứu mình vẫn bất tỉnh nhân sự giữa đường, Trác Kỳ chạy theo con đường đi dẫn lại đoạn đường khi nãy, nhìn thấy Sở Lâm, cậu lập tức đến lay y dậy.
- Đ..đau, ngươi.. nhẹ tay một chút.
- Có đứng dậy được không? Ta đỡ ngươi. Cũng không nghĩ ngươi lại gan như vậy, liều mạng một mình đến cứu ta. Tại sao ngươi biết ta bị bắt ?
- Quận chúa nói với ta không tìm thấy ngươi, ta cũng chỉ suy đoán nên không thể dẫn binh theo, cũng không ngờ tên đó lại lợi hại như vậy.. Khỏi cần, ta đứng dậy được.
- Đương nhiên lợi hại, người mà ngươi vừa giao chiến là hoàng đế của Đông Ấn, mạng vẫn giữ được thì võ nghệ ngươi cũng rất tài.
Sở Lâm tròn mắt với điệu bộ không tin được những gì vừa nghe, y hoài nghi lời Trác Kỳ.
- Hoàng đế..? Không.. Hắn không phải.
- Chính y thừa nhận lại không phải sao? Mái tóc đó được dùng than tre phủ lên, ngươi hiểu ra chưa?
Nói rồi Trác Kỳ đỡ Sở Lâm đứng dậy, cả hai tìm cách quay về hoàng cung. Nhưng việc khả quan nhất bây giờ là đi nhờ xe chở rơm của một vị tiều phu đang vào kinh thành. Ngồi ở phía sau đống rơm, nhìn thấy tay Trác Kỳ vẫn chảy máu, vết cắt có vẻ khá sâu, Sở Lâm xé đoạn vải ở y phục rồi đưa cho Trác Kỳ.
- Ngươi bị ngốc hay sao? Tay vẫn chảy máu như vậy lại không tìm cách băng bó.
- Đa tạ, nhưng ngươi có thể bỏ giọng điệu gắt gỏng đó với ta được không? Tại sao ngươi cứ luôn ghét ta như vậy?
- Tất cả đều do ngươi.
Sở Lâm trưng bộ mặt như bị cưỡng ép giúp đỡ Trác Kỳ, nhưng những chuyện này Trác Kỳ chưa hề yêu cầu gì cả. Cậu biết y là người tốt, chỉ không hiểu nguyên do gì y lại không ưa thích cậu.. Hoặc có lẽ do Sở Lâm thật sự thích hoàng thượng hay sao? Tò mò, Trác Kỳ hỏi.
- Có phải .. ngươi ghét ta. Là vì hoàng thượng ?
- Không, chỉ đơn giản là ta không thích ngươi. Giờ thì im miệng đi
Sau đó họ chẳng nói thêm lời nào nữa. Trác Kỳ cũng giữ những câu hỏi riêng lại cho mình mà không hỏi lần nữa. Nếu y đã không muốn nói, ép cũng chỉ khiến mối quan hệ chuyển biến xấu. Quay về đến cổng kinh thành. Hoá ra hoàng thượng đã biết chuyện, còn ra lệnh cho quân lính đi tìm họ. Thất Tử lo lắng có thỉnh cầu đi theo nhưng không được, đành phải đợi họ về.
- Trác Kỳ !? Ngươi có sao không?
Thất Tử ngay khi vừa thấy Trác Kỳ xuống ngựa đã nhanh chạy đến, nhìn thấy máu thấm qua tấm vải mỏng khiến cô càng thêm lo lắng.
- Quận chúa, thần không sao. Cũng nhờ có ...
Chưa kịp nói dứt lời thì Sở Lâm đã đi đâu mất, còn với vẻ mặt rất khó chịu. Thất Tử cũng thoáng có chút buồn nhưng rồi lại vui vẻ ngay, cô dẫn cậu đến gặp hoàng thượng vì có lẽ ngài mới là người lo lắng đến đứng ngồi không yên. Riêng Sở Lâm thì bị vài thương tích do trận giao chiến khi nãy nên về phủ nghỉ ngơi. Đến khi mở mắt ra thì trời cũng đã không còn sáng nữa, trong phòng cũng được các cung nữ thắp sáng đèn. Sở Lâm nhìn lên bàn thì phát hiện có lá thư.
- Lá thư, ở đó từ lúc nào ?
- Thưa đại nhân, là do tỳ nữ của quận chúa gửi đến, y không nói gì thêm chỉ để lại thư lên bàn rồi rời đi khi ngài đang nghỉ ngơi.
Sở Lâm đưa tay về phía bàn, hiểu ý. Cung nữ đem lá thư đưa cho y rồi lui ra, mở thư ra cũng không thấy gì ngoài chữ " Hậu Đình Liên ", nơi này chỉ là một sân đá rất rộng, xung quanh không có cây cối, ở giữa có một bục lớn hình tròn, lúc trước nơi này rất được các phi ưa thích tập luyện ca múa ở đây, nhưng dạo gần đây không còn nữa.. chính bản thân họ cũng biết hoàng thượng không còn đoái hoài đến họ dù cho có cố gắng làm gì đi chăng nữa. Sở Lâm theo lời hẹn đi đến, vừa bước đến, y nhìn thấy một nữ nhân thân vận bạch y, đang múa một điệu dưới ánh trăng, xung quanh có ánh nến thắp sáng đủ để thấy y. Sở Lâm trầm ngâm một chốc, bước đi đến gần hơn để nhìn rõ dung mạo của y. Dù trong lòng đã biết đó là quận chúa, hình dáng của nàng, y như hoạ trong tâm luôn vậy. Làm sao lại không nhận ra cho được ?
Đang múa dở đoạn, bỗng cô bất cẩn khi lùi về sau lại trượt chân ngã bệt xuống đất, mông đau ê ẩm. Sở Lâm lúc đầu còn đang chăm chú nhìn, chợt thấy y ngã có chút lo lắng nhưng không thể hiện ra mặt. Ho khan một tiếng rồi vờ như không quan tâm.
- Tên đáng ghét.. ngươi thấy ta ngã lại không đỡ ta !
- Hừ, quận chúa lâu rồi không múa. Tự dưng bây giờ tập để làm gì? Chẵng lẽ tập là muốn để ta xem?
- Ai để cho ngươi xem? Ta là để cho Trác Kỳ xem.
Nghe dứt câu sắc mặt y thay đổi hẳn, hắc sắc một mạch bỏ đi không thèm quay đầu lại. Thấy y lạnh lùng bỏ đi Thất Tử liền gọi.
- Này..! Ta đùa, là ta đùa mà ! Sở Lâm, ta đau, ta đau lắm đó. Ngươi không phải cứ như vậy mà bỏ đi sao?
- Gọi Trác Kỳ đến mà đỡ người dậy.
Miệng nói vậy nhưng trong lòng cũng không nỡ bỏ đi, đành quay lại kiểm tra xem thế nào, Sở Lâm để chân Thất Tử lên đùi mình mà không ngại hài sen bẩn, chậm rãi quan sát cổ chân y.
- Ngươi thích ta,
- Đừng ảo tưởng.
- Ta không ảo tưởng, Sở Lâm. Ngươi thật sự rất thích ta
- Người nằm chiêm bao cũng không có việc đó xảy ra.
Rồi sau đó một loạt từ :" Ngươi thích ta, ngươi thích ta" liên tục, liên tục hỏi. Đến nỗi Sở Lâm thấy phiền phức mà dùng tay bịt miệng cô lại. Thất Tử bỗng dịu giọng xuống, trưng vẻ mặt đáng yêu nhìn Sở Lâm như năn nỉ y thả tay ra. Sở Lâm chậc lưỡi bất lực mà nghe theo, rồi y đứng dậy định đi thì,
- Ta thích ngươi.
Sở Lâm khựng người ...
- Sở Lâm, ta thích ngươi. Ta biết ngươi cũng thích ta, nhưng ngươi cố chấp lắm. Không bao giờ chịu thú nhận, ngươi chỉ toàn suy nghĩ trò bắt nạt ta.. Nên ta mới không thích ngươi.. muốn..ưm?!
Sở Lâm chặn lời cô bằng cách hôn lên môi cô, mọi lời nói đều bị nuốt đi hết.
- Ta nghĩ.. nàng thích Trác Kỳ, đối với y một cách đặc biệt như vậy..
- Gì chứ? Trác Kỳ là ân nhân cứu mạng ta, cũng là bạn tốt nhất ta có. Ngươi có bị ngốc không? A.. hoá ra những gì đó giờ ngươi làm với y là ghen.
Sở Lâm không nói gì, quay mặt đi hướng khác, bây giờ hoá ra đã rõ rồi. Ngài đã trách nhầm vì nghĩ Thất Tử thích Trác Kỳ nên luôn xấu tính với cậu, giờ nghĩ lại có chút có lỗi. Nếu như, đã biết được quận chúa cũng có tình cảm với mình, Sở Lâm ngay ngày mai sẽ xin hoàng thượng ban hôn, ngài đã đợi điều này từ rất lâu rồi,