Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Oaaa~!”
Hai tiếng ngáp ngái ngủ đang nũng nịu giữ tôi nằm trên giường. Alisha và Seimon, tôi đoán hai đứa vẫn còn mệt từ tối qua.
Tôi thở dài và nặng nề ngồi dậy. Đầu óc vẫn tỉnh táo, có lẽ vì tôi quen với việc đi làm ca đêm và dậy sớm rồi.
Mặc lại quần áo bình thường, tôi cố đánh thức Seimon và Alisha dậy.
“Hôn chúng em đi”
Hai đứa mắt vẫn nhắm nhưng vẫn mỉm cười yêu cầu tôi.
“Từ chối”
Tôi nói vậy rồi liếm vào cổ hai đứa. Alisha lập tức mở mắt và khuôn mặt của em ấy đỏ lên vì xấu hổ. Seimon thì từ từ đưa tay lên và ôm lấy cổ tôi.
“Nii-sama biến thái ❤”
“Thức dậy và chuẩn bị quần áo đi, anh sẽ làm bữa sáng nhanh thôi”
“Hi~”
Chờ hai cô bé mặc lại ngay ngắn trang quần áo của mình, tôi dẫn hai đứa lên tầng trên của con thuyền để chuẩn bị bữa sáng nhẹ nhàng cho mọi người.
Tina, Hiki và ba người kia đã dậy từ trước và ngồi đợi sẵn ở phòng nghỉ.
“Đội trưởng, anh muộn rồi đấy” (Ren)
“Xin lỗi”
Tôi bày ra chiếc bàn lớn ổ bánh mì vừa làm nóng, rút con dao bếp bạc ra, tôi đưa từng vết cắt nhẹ nhàng vắt ngang ổ bánh mì. Miếng nào cũng nó có độ dày ngang nhau.
Xẻ miếng thịt ngội đã được làm nóng rồi quết bơ vào mặt những miếng bánh mỳ, tôi hoàn thành bữa sáng cho mọi người.
“Bánh mỳ kẹp sao?” (Ren)
“Ngon quá!!!” (Tina)
“Cái gì với em chẳng ngon”
“Đâu có, sữa của Kag—Guu” (Tina)
“Đừng nói khi đang nhai nhồm nhoàm như thế, và cũng đừng nhắc lại cụm từ đó nữa”
_________________
Chúng tôi dùng xong bữa. Ren lại về phòng trong khi tôi và Hiki đi kiểm ra hướng đi của con tàu.
“Chúng ta đi nhanh hơn anh tưởng, em đã chọn đúng đường đấy, Hiki”
“...”
“Sao vậy?”
“Em đang lo cho Houji, cậu ấy có vẻ vẫn không chấp nhận việc anh sẽ bỏ đi cùng Seimon”
“Sự thật là vậy”
“Em và Seimon đã học chung với Houji từ nhỏ, em hiểu rõ tính cách cậu ấy. Có ý thức gì đó mách bảo em rằng Houji sẽ làm một điều…”
“Vô cùng ngu ngốc để đạt được mục đích của mình đúng không?”
“Em mong rằng mình có thể khuyên bảo được cậu ấy”
Tôi thở dài. Chúng tôi nói chuyện đôi chút về Houji và vài đứa học sinh khác.
“Em chẳng thay đổi gì cả, Hiki”
“Eh? Em sao?”
“Luôn quan tâm tới bạn bè, thấu hiểu nỗi lòng từng người, suy nghĩ luôn chín chắn trưởng thành hơn bạn bè đồng trang lứa, từ trước tới giờ vẫn luôn như vậy. Có lẽ đó là điểm lôi cuốn của em”
Hiki hơi đỏ mặt lên một chút, cô tránh nhìn vào tôi và chạm hai đầu ngón tay trỏ vào nhau.
“Hai người đang nói chuyện gì thế?” (Seimon)
“Không-Không có gì hết” (Hiki)
“Sao cậu lại giật mình vậy Hiki?” (Seimon)
“Ư...Ah, nhìn kìa, chúng ta ra tới biển rồi” Hiki đứng dậy “M-Mình phải đi đây”
Cô ấy chạy một mạch về phòng. Seimon nghiêng đầu không hiểu người bạn thân của cô đang gặp vấn đề gì.
________________
•『Cửa vịnh Tokka』•
Nhờ Seimon sử dụng ma thuật gió và tăng tốc con tàu, con bé còn có thể thay đổi hướng đi một cách chính xác.
“Biển đây sao? Tuyệt quá!” (Tina)
“Chủ nhân, nhìn những đàn cá bên dưới mặt nước này” (Alisha)
Hai cô bé Á Nhân chạy hết từ bên trái lại sang bên phải để ngắm nhìn xung quanh. Tôi phải hô mấy đứa cẩn thận kẻo ngã.
[Ruỳnh!]
““Ah””
Vừa nói xong, hai nhỏ đã đâm sầm vào nhau và ngã ra sàn. Để lại trên đầu mỗi đứa là một vết sưng to tướng.
“Anh bảo mà”
“Kaga-san/ Chủ nhân…” *Thút thít* “đau quá”
“Haizzzz, Ê! Ba người quan sát được chứ?”
“Tầm nhìn rất rõ” (Susami)
“Không có dấu hiệu thời tiết chuyển biến xấu” (Ren)
“Không có dấu hiệu của quái vật biển xuất hiện” (Anaya)
Hmmm, xem ra mọi thứ đều thuận lợi. Tôi vươn người ra và xoay bả vai mình. Eh?
[BOOOM!]
Một cái gì đó vừa phát nổ cạnh con tàu của tôi. Những vụ nổ tiếp tục xuất hiện phía trước con tàu, buộc Seimon phải ngưng sử dụng ma thuật gió.
“Cái gì vậy? Nó đến từ hướng nào??”
Tôi hoảng hốt nhìn quanh.
“Chủ nhân! Có một đàn gì đó đang hướng thẳng tới chỗ chúng ta”
Alisha kéo tay áo, chỉ tôi về hướng mà em ấy quan sát.
Trong tầm mắt tôi là những vạch nước trắng xóa trên mặt biển đang lao đến với vận tốc kinh hồn.
Chúng nhanh chóng bắt kịp tàu và bao vây thành các vòng tròn xung quanh. Cơ thể của chúng bắt đầu lộ ra trên mặt nước.
“Á nhân?” (Ren)
Đúng vậy. Tôi nhận ra hình dạng những con người đang lao đi với tốc độ chóng mặt quanh con tàu và tất cả đều vũ trang những bộ giáp với vũ khí. Họ chắc chắn đến từ ‘Hải Nhân Ngư Tộc’.
Lần đầu gặp tộc người này làm tôi khá ngạc nhiên đấy. Họ có vẻ khác với những gì tôi tưởng tượng. Thay vì đuôi thì họ di chuyển dưới nước bằng chân? Các màng da mọc bên trên các chi giúp họ bơi nhanh hơn à?. Tôi hét lớn về phía tên Hải Nhân Ngư trông có vẻ là cầm đầu cái lũ đang chặn đường.
“Mấy người, đang cản đường chúng tôi đấy”
“Tên con người kia, ngươi ngang nhiên xâm phạm lãnh thổ Tộc chúng ta, mau quay trở về nơi ngươi đến bằng không chúng ta sẽ đánh chìm tàu”
“Oi! Xin thứ lỗi, nhưng chúng tôi cần sang bờ bên kia của vịnh vì nhiệm vụ của mình”
“Việc đó không liên quan tới chúng ta, bọn ta cũng đang thực hiện nhiệm vụ cấm bất cứ Tộc khác đến khu vực này, mau biến đi”
“Này này, chúng tôi đang rất vội, các anh không đặc cách cho chúng tôi một lần được sao?”
“Đừng nói nhiều, đây là cảnh cáo cuối cùng! Biến đi hoặc chết chìm tại nơi này! Công chúa vừa bị một lũ con người bắt đi, để chuyện này không tái diễn nữa, Quốc Vương sẽ không để cho bất cứ con người nào vượt qua vịnh”
“Tch, nhưng bọn ta có đến để bắt ai tưg cái Tộc não cá các người chứ” (Ren)
“C-cái gì? Não cá ư?”
Ren chọc giận lũ người Hải Nhân Ngư. Mặt tên cầm đầu nhăn lên, răng nghiến lại và mắt hắn đỏ ngầu vì tức tối.
“Đánh chìm tàu cho ta!!!”
“Mơ đi! Seimon, Đưa con tàu tăng hết tốc lực về phía trước!”
“Vâng!” (Seimon)
Ma thuật lại được kích hoạt, con tàu bất ngờ lao đi và tông vào mấy tên Hải Nhân Ngư phía trước không kịp tránh.
“Anaya! Susami! Dùng ma thuật bảo vệ thân tàu”
““Rõ””
Tôi chạy về phía sau tìm vị trí của lũ Hải Nhân Ngư vừa rồi. Chúng đã vào vị trí và phi thân trên mặt biển.
Tôi nên hạ gục bọn chúng. Nhưng với khoảng cách này để nhắm vào một tên thực sự quá khó, tôi cũng không thể dùng Impact bằng không con tàu sẽ vỡ vụn ngay khi tôi thổi bay lũ bọn chúng.
Chỉ còn một cách.
“Tina!!”
“Dạ!”
“Đóng băng nước lại”
Tina gật đầu và giương cây cung của mình lên, con bé kích hoạt ma thuật hệ băng vào các mũi lên và liên tục bắn về phía sau. Những tảng băng xuất hiện đột ngột trên mặt biển và mặt nước đông cứng lại phía sau con tàu.
Nhưng có vẻ nhiêu đó không ảnh hưởng tới tốc độ của lũ Hải Nhân Ngư. Họ lặn sâu xuống dưới lớp băng và tiếp tục đuổi theo như không có gì xảy ra.
“Chết tiệt, chúng đang đến gần hơn”
“Chúng di chuyển nhanh quá, giá như mũi tên của em bay nhanh hơn thì đã có khả năng trúng” (Tina)
“Đúng rồi!”
“Eh?”
Tôi mở |Rương đồ| và rút ra khẩu súng Plasma. Điều chỉnh lại trọng lượng, tôi đưa nó cho Tina.
“Nếu là em thì sử dụng thứ này là hợp lý nhất!”
“Đây là...vũ khí của Kaga-san?”
“Nghe anh này, hãy coi nó như cây cung của em, chỉ việc ngắm bắn và sau đó bóp cái cò này”
“Cảm giác không quen cho lắm”
“Cố lên! Anh chỉ còn có thể tin tưởng và trông chờ vào em thôi đấy”
Tina ngập ngừng. Con bé giơ khẩu súng lên vào ngắm như tôi đã bảo.
“Coi nó như cây cung…”
“Đúng vậy”
“Và bắn”
[ZEWWW!]
Một tia sáng thoát khỏi nòng súng và xuyên thủ đầu tên đang bơi đầu tiên trong đàn Hải Nhân Ngư. Một phát bắn gọn và quá chính xác.
“Oh wow….anh tưởng em sẽ trượt phát đầu cơ…”
“Eh? Không phải Kaga-san tin tưởng và trông chờ vào em sao!”
“Ah...ừ, đúng vậy”
“Kaga-san….Hứ!”
“Đ-đừng giận, chỉ là lần đầu của em và đã có thể bắn một phát chuẩn như vậy thì trên đời này thật sự hiếm thấy, vì vậy nên nếu em muốn, anh tặng em khẩu súng đó như một món quà”
“Thật chứ?”
Tina ngạc nhiên rồi giơ khẩu súng lên ngắm nghía. Thật sự thì đó là quyết định đúng của tôi, với chỉ số ma lực hiện tại và khả năng thiệt xạ của con bé, việc sử dụng khẩu súng sẽ đạt hiệu quả quả tuyệt đối.
Có lẽ tôi sẽ chế tạo một cái vỏ bao súng để con bé có thể đeo nó bên mình.
“Giờ thì giải quyết nhưng tên còn lại thôi”
[BOOOMM! BOOOMMM!]
Hai vụ nổ nhắm trúng đuôi tàu. Chúng thực sự định đánh chìm chúng tôi. May mắn là trước đó tôi yêu cầu Susami và Anaya bảo vệ toàn thân con tàu nên nó hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
[Zewww!]
Những phát súng sáng rực xuyên qua mặt biển. Xác những tên Hải Nhân Ngư cố đuổi theo nổi đầy phía sau chúng tôi.
“Đội trưởng...tôi nghĩ anh nên thấy cái này” (Ren)
“Gì nữa ? Nói ngắn gọn thôi”
“...Ờ, ngắn gọn thì...có 2 đàn Hải Nhân Ngư to hơn đang xuất hiện phía trước chúng ta”
Đù. Phía sau còn chưa giải quyết xong mà đằng trước đã bị chặn rồi. Có vẻ bọn này đã có kinh nghiệm với những người quyết định vượt qua thay vì quay trở lại.
“Seimon, giữ vững tốc độ
Alisha, ra giúp Tina tấn công phía sau
Susami và Anaya dồn về bảo vệ đầu tàu
Ren, Hiki hãy cảnh báo nếu có bất cứ dấu hiệu áp sát nào”
“Chủ nhân định…” (Alisha)
“...lao thẳng qua bọn chúng ư?” (Seimon)
“Phía trước! Chúng đang lao đến” (Hiki)
Tôi hít một hơi thật sâu và thả lỏng cơ thể mình. Vỗ vai Hiki để cô ấy bình tĩnh lại, tôi giương cánh tay của mình về phía lũ Hải Nhân Ngư trước mặt.
“ORDER—Hắc Lôi!”
Một tia sét đen phóng ra. Lao thẳng về hướng mục tiêu với tốc độ tự nhiên của nó. Tia sét đen tiếp xúc mặt nước biển và lập tức, bất cứ vật sống gì đang trực tiếp ngâm mình trong dòng biển đều giãy nảy lên. Toàn bộ đám Hải Nhân Ngư bị nướng chín ngay trên mặt biển. Mùi cá nướng và khói bốc lên nghi ngút cả một vùng vịnh Tokka.
Chúng tôi đã thành vượt qua những kẻ bảo vệ khó tính của vùng vịnh này.
________________________________
(Izayoi Sakamaki & Kaga Hishora)