Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn
  3. Chương 150
Trước /505 Sau

Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 150

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Nhớ tới những việc năm nay sẽ phát sinh, Kiều Hoa tính toán cô sẽ không làm ăn lớn. Cô quyết định sẽ không gây dựng sự nghiệp vào lúc này, nhưng mà cô vẫn sẽ thiết kế trước một số kiểu quần áo.

Đầu tiên là mấy món hay dùng như là vớ chẳng hạn! Cái này nhu cầu rất nhiều, nếu làm tốt bán ra không kém bao tay là mấy.

Dù sao thì một năm bốn mùa đều phải mang vớ, bao tay thì chỉ có mùa đông mới dùng được.

Tối hôm nay, sau khi dỗ con trai đi ngủ, Kiều Hoa thương lượng với Từ Sơn Tùng một chút.

“Em gần đây có một số linh cảm để thiết kế vớ nữ, đến lúc đó em làm thử mấy mẫu để anh bán. Nếu bán được nói không chừng còn kiếm được nhiều hơn so với bao tay.”

Ngàn vạn lần đừng xem thường mấy thứ nhỏ nhỏ. Tuy rằng nó không mắc như một bộ quần áo, nhưng nếu bán được nhiều thì tiền thu vào rất khả quan.

“Được, nhưng mà Hồng Quân ở bên cạnh bán vớ, anh lại bán…” Cảm thấy không tốt lắm.

“Em cũng không chắc đó là vớ….” Kiều Hoa chợt lóe lên một suy nghĩ.

“Ai, bằng không hai người hợp lại đi. Anh Hồng Quân có tài ăn nói, hẳn là lượng tiêu thụ rất tốt nha! Anh thì có nhan sắc, có thể thu hút khách, chạy doanh số…”

“Chạy doanh số, bày quán còn có thể chạy cái gì nha?” Từ Sơn Tùng buồn cười mà nhéo nhéo khuôn mặt của cô, so với con trai còn mềm hơn.

Kiều Hoa giật mình, chụp lấy tay anh, “Là nga, hiện tại năm nay vẫn chưa chạy doanh số… Bất quá cũng không có việc gì, hai người có thể hợp tác thử. Nếu sau này anh muốn mở cửa hàng lớn, sao có thể không chạy doanh số? Không thể nào cả đời đều bán vỉa hè được, đúng không? Em còn định là một hai năm nữa sẽ mở cửa hàng. Cho nên nhất định phải tập chạy doanh số dần! Hơn nữa, nếu phát triển lâu dài cần phải có sự hợp tác hỗ trợ, một người không thể tổ chức thành đội nhóm, ít nhất phải có hai người… Tuy là em nói vậy, nhưng em cũng không thể giúp anh nhiều. Em chỉ am hiểu kỹ thuật làm quần áo, chuyện buôn bán có khả năng em không am hiểu bằng anh.”

“Em hiện tại nói lời này làm cho anh có cảm giác em rất hiểu về kinh doanh.” Từ Sơn Tùng buồn cười, ánh mắt nhìn về phía vợ mình càng thêm nhu hòa.

Kiều Hoa ngượng ngùng cười, “Không có, chính là….Từng đọc được trong một cuốn sách nào đó….”

Không cần biết là cái gì hiếm lạ, chỉ cần nói xem qua trong sách, liền không sai đi….

“Kỳ thật, hai đứa mình rất tâm linh tương thông đó. Anh năm trước có hỏi qua Hồng Quân, có muốn hợp tác làm một trận hay không.” Từ Sơn Tùng bỗng nhiên nói như vậy. Kiều Hoa cũng hứng thú, ở trong lòng n.g.ự.c anh tìm vị trí thoải mái để nằm, “Anh Hồng Quân nói thế nào?”

Từ Sơn Tùng vuốt ve bả vai của cô, nói: “Anh ấy đang suy xét. Chủ yếu là sợ có xung đột lợi ích.”

Ông bà đã dạy, cho dù có là anh em ruột đi nữa cũng phải rõ ràng sòng phẳng. Mối quan hệ tốt khi liên quan đến lợi ích thì không còn là một mối quan hệ đơn giản nữa. Lý Hồng Quân cũng rất quý trọng mối quan hệ giữa hai người.

“Hai người các anh cứ thương lượng trước. Hai người cứ bàn kỹ rồi quyết định xem có hợp tác hay không? Nếu không được thì mình tìm những người khác, Lê An nhiều người như vậy, sợ gì không tìm được người?”

“ Ân, để anh bàn lại.”

===============

Sau tết, Kiều Hoa bắt tay vào dự định của mình. Cô mất hết nửa ngày để thiết kế ba mẫu. Có loại là vớ ngắn, vớ cao cổ, đến cả hoa văn trên vớ cũng khác nhau.

Kết quả là, cô đi tới cửa hàng bách hóa mới phát hiện được, có rất nhiều nguyên liệu không thể mua được. Sau một hồi cô mới nhớ được. Vớ ở hiện đại đều là vớ công nghiệp, dệt bằng máy. Nếu muốn may vớ thuần thủ công phải rất vất vả, cô không có khả năng vừa thiết kế vừa đi may đi? Kia, vừa tốn thời gian, mà chi phí sản xuất cũng rất cao.

Vắt hết óc suy nghĩ, sau một hồi, cô quyết định từ bỏ ý tưởng bán vớ.

Ân….. Cô cần suy nghĩ cẩn thận mình có thể bán món gì mới tốt… Tốt nhất là món gì không cần kỹ thuật nhiều, nguyên liệu không mắc, tính ứng dụng cao, lại có thể cho thấy được sự chuyên nghiệp của cô….

Nha! Có!

Việc này không nên chậm trễ. Kiều Hoa quyết định chuyển hướng, cô vẽ ra bản thảo mới. Hiện tại, cô không thiết kế vớ mà thiết kế túi!

Da không khó kiếm, lại quý, còn có thể chống thấm nước.

Túi so với vớ còn tốt hơn. Đa dạng kiểu dáng, lớn nhỏ đều có, tự do thiết kế độ to nhỏ. Muốn màu gì có thể làm màu đó, không cần phải đan, có thể trực tiếp ghép nối, dễ sử dụng lại có tính thẩm mỹ.

Trước, cô thiết kế thử ba mẫu túi, một túi rộng khoảng hai gan tay người lớn, thích hợp cho người trẻ tuổi đi du lịch, không quá to mà đựng được nhiều. Một lại làm to bằng túi xách thông thường, dùng để đựng sách vở, hay giấy tờ gì đó, có thể đựng được rất nhiều, lại túi này là thiết kế cho mấy chị em phụ nữ hay đựng nhiều đồ. Cuối cùng, còn có mấy mẫu ba lô cho mấy học sinh dùng để đi học!

Đương nhiên, công năng càng nhiều thì giá tiền sẽ càng cao.

Quảng cáo
Trước /505 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hận Này Dằng Dặc Mãi Không Nguôi

Copyright © 2022 - MTruyện.net