Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Xuyên Không, Ta Trở Thành Trân Bảo Phá Án
  3. Chương 379
Trước /400 Sau

Xuyên Không, Ta Trở Thành Trân Bảo Phá Án

Chương 379

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Ngoài tài xế Từ Diệc Dương, trên chiếc xe này chỉ có lão Dương, pháp y Kỳ và Lâm Linh. Pháp y Kỳ sắp xếp đồ đạc xong liền hỏi: "Lão Dương, ông không phải nói vợ của người c.h.ế.t khá đáng nghi sao? Sao không đưa người này về cục?"

Lão Dương lắc đầu: "Không vội, cứ để người này ở ngoài vài ngày. Tôi đoán, dù không phải người này động tay lên ống khói thì cũng biết người đó là ai."

"Có lẽ người đó có quan hệ với cô ta. Chúng ta chờ xem thử, xem gần đây cô ta có liên lạc với người đó không."

Pháp y Kỳ chợt hiểu ra: "Nói như vậy, ông đã bố trí người theo dõi ở thôn?"

"Đúng vậy, trước tiên cứ để người của chúng ta trông chừng ở đây, xem cô ta có lộ chân tướng hay không."

Lâm Linh nghe hai người bọn họ trò chuyện, không mấy khi xen vào. Cô biết thế mạnh của mình nằm ở lĩnh vực kỹ thuật, giỏi hơn trong việc khai thác chứng cứ. Những việc như thẩm vấn thì cô không phải là người trong nghề.

Lão Dương khác với cô, ông thuộc kiểu cảnh sát hình sự lão luyện, không mấy quen thuộc với những công nghệ mới hiện nay, ông giỏi hơn trong việc dựng lại hiện trường, thẩm vấn, cũng rất giỏi quan sát con người.

Về mặt này, La Chiêu cũng rất giỏi. Những người như bọn họ, chỉ cần trò chuyện với người khác một lúc là có thể đoán được phần nào tính cách và phẩm chất của một người. Khả năng này liên quan đến cả kinh nghiệm và tài năng.

Về điểm này, Lâm Linh ở bên cạnh La Chiêu vài năm, được học hỏi nhiều, nhưng vẫn chưa đạt đến trình độ của những cảnh sát hình sự lão luyện này. Vì vậy, cô rất kính trọng lão Dương.

Chờ pháp y Kỳ im lặng, Lâm Linh mới hỏi lão Dương: "Cố Từ và Diêu Tinh thường khiêng xác đến về cục sao?"

Nghe cô hỏi vậy, pháp y Kỳ và lão Dương đều cười, lão Dương nói: "Sau này co có việc gì vặt vãnh, cứ giao cho hai đứa nó đi, đừng lo chúng nó sẽ không vui."

Pháp y Kỳ lại nói: "Hai đứa nó không phải muốn thể hiện tốt, học thêm một chút sao?"

"Chúng nó làm việc cho chúng ta, nếu muốn hỏi gì đó, chúng ta cũng ngại không dạy đúng không?"

Nói đùa xong, lão Dương nghiêm mặt nói: "Tiểu Lâm, trước đây Cố Từ luôn thực tập dưới quyền của tôi, việc dựng lại hiện trường cậu ta đã học được bốn năm phần, thẩm vấn cũng đang học, những việc này tôi đều dạy được."

"Nhưng vẫn có một số việc tôi không dạy được, là do chính cậu ta tự mày mò."

"Việc gì?" Lâm Linh hơi tò mò. "Hiện tại cậu ta đang nghiên cứu hai vấn đề chính, một là nghiên cứu biểu cảm vi mô, hai là xác định thời gian tử vong."

"Tiểu Lâm, cô cũng biết, thế hệ chúng tôi chủ yếu hành động theo kinh nghiệm. Cho dù là quan sát nghi phạm hay xác định thời gian tử vong, nhiều khi dựa vào cảm giác."

"Nhưng người trẻ tuổi hiện nay khác, cậu ta đang thu thập rất nhiều dữ liệu, lập bảng, dự định đưa ra phương án đánh giá tiêu chuẩn hóa khả thi. Phải nói, những người trẻ tuổi hiện nay có cách nghĩ khác với chúng tôi hồi đó."

Lâm Linh "ồ" một tiếng, nghĩ thầm Cố Từ có thể làm như vậy thật sự rất có ý tưởng, hơn nữa những ý tưởng của anh ta thật sự có khả năng trở thành hiện thực.

Ví dụ như sử dụng xương chậu để xác định tuổi và giới tính của người chết, phương pháp này sử dụng phương trình hồi quy đa chiều được các chuyên viên kỹ thuật của cảnh sát tổng hợp từ nhiều trường hợp để phán đoán, lý do phương trình này có thể được tổng hợp là do việc thu thập rất nhiều dữ liệu.

Vì vậy, cô khá lạc quan về nghiên cứu của Cố Từ, chỉ là nếu Cố Từ không học một chút toán học cao cấp thì một số vấn đề, một số ý tưởng, cũng sẽ gặp trở ngại.

Đang suy nghĩ miên man, lão Dương lại nói với Lâm Linh: "Sau khi vụ án này kết thúc, nếu tạm thời không có vụ án mới, tôi muốn thảo luận với cô một vài vụ án cũ. Cô xem khi nào thì rảnh."

"Đương nhiên không vấn đề gì." Lâm Linh sớm đã biết, án lớn và án chưa giải quyết của Cục cảnh sát thành phố nhiều hơn so với phân cục, trước đây dù cô đã xử lý không ít án chưa phá, nhưng chủ yếu là những vụ án ở khu vực Nam Tháp, những vụ án của Cục cảnh sát thành phố cô không thể tham gia nhiều được.

Những vụ án chưa giải quyết khiến người như lão Dương phải đau đầu chắc không đơn giản, nói thật, cô vẫn rất hứng thú.

Đoàn xe đến ngã tư vào thành phố, tài xế lái xe van tách khỏi chiếc xe jeep đi ở phía trước, xe van đi đến nhà tang lễ, Lâm Linh và những người khác quay về cục.

Diêu Tinh và Cố Từ ở trên một chiếc xe khác.Chiếc xe cũng chạy theo xe van đến nhà tang lễ.

Xe chạy thêm mười lăm phút nữa, rồi đi qua khu vực đường Trung Nam.

Trước đây khu vực này có rất nhiều khu ổ chuột, an ninh cũng rất tệ. Vài năm trước, Giang Sơn và Quan Bảo Lượng thường xuyên dẫn đội bắt người từ các khu chung cư ở đây.

Tuy nhiên, trong những năm gần đây, thành phố đã liên tục cải tạo khu ổ chuột, nhiều người thuê nhà đã chuyển đi. Đến cuối năm nay, việc cải tạo khu vực này đã hoàn thành phần lớn, chỉ còn lại hai khu ổ chuột chưa được phá dỡ. Đi qua khu vực gần một khu ổ chuột, Từ Diệc Dương vẫn duy trì tốc độ đều, chỉ cần chạy thêm năm mươi mét nữa, xe sẽ vào được con đường lớn rộng tám làn xe.

Lúc này, điện thoại của lão Dương đột nhiên reo lên. Ông nhìn thoáng qua số điện thoại, lập tức cầm điện thoại lên nghe.

Chưa đầy một phút, ông nói với Từ Diệc Dương: "Tiểu Từ, ở đây có một kẻ bắt cóc trẻ em, hắn lái một chiếc xe tải màu trắng, biển số đuôi là 35, nói là ở khu vực đường Trung Nam, Cục cảnh sát thành phố yêu cầu tất cả các phương tiện đang lưu thông trên đường cố gắng tìm kiếm."

Từ Diệc Dương quay đầu nhìn Lâm Linh, nói: "Vậy hai người xuống xe trước đi, nếu truy đuổi, tôi lái xe quá nhanh, sợ các người không chịu nổi."

Quảng cáo
Trước /400 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Sự Kiện Sát Nhân Tại Vịnh Thiên Nga

Copyright © 2022 - MTruyện.net