Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đối mặt với hiểm cảnh mà Dương Trường Miên còn nói đùa được, hệ thống cũng phải bội phục sự vô tri của cậu.
666 ảo não, là nó suy nghĩ không chu toàn nên đưa ra cảnh báo muộn: [Là, Hỏa Độc Xà, so với mấy loại xà trước đó nó to hơn nhiều, hình thể có thể so với loài trăn có hơn, Thượng Cảnh sơ kỳ.]
666 không kìm được tiếng lòng: [Con mẹ nó lại là Thượng Cảnh! Ký chủ à, số cậu thật là may, hết Thạch Thủy Ngư Vương, sau đó là Bách Túc Mẫu Trùng Hoàng, bây giờ tới lượt Hỏa Độc Xà lên sân khấu.
Thượng Cảnh yêu thú bị cậu bao trọn ổ rồi!]
Dương Trường Miên muốn mắng chửi người: "..."
Dương Trường Miên một ngón tay cũng nhấc không nổi chứ huống chi muốn lấy đan dược của nam chính cho ra dùng, cậu tự bế: [Tao cũng muốn biết, sao ông trời lại chiếu cố tao như vậy.
Ọe, mùi máu khó chịu quá.]
666: [...] Lúc nào rồi còn khó chịu hay không khó chịu.
Cũng mau nhờ cậu chăm dùng thảo dược dưỡng cơ thể nên không tới nỗi ăn một đuôi đã lăn đùng ra chết, nhưng cơ thể phàm thai, không chịu đựng được bao lâu.
Hỏa Độc Xà loài rắn cao gần 50 mét, hai màu chủ đạo đỏ và đen, lớp vảy đỏ chính là khiên giáp của nó.
Nó hoàn toàn bị chọc giận, đám con cháu chút chít của nó bị nướng hơn phân nửa, sao nó chịu nổi, đương trường liền cho Dương Trường Miên một đuôi toàn lực.
Thân hình to lớn của nó xoắn tới xoắn đi, lớp vỏ cứng cọ sát mặt đất phát ra tiếng vang xẹt xẹt khó nghe, nó há miệng, thu tất cả ngọn lửa xung quanh vào miệng cứu vớt lại đàn rắn nhỏ đã tử thương thảm trọng.
Nhìn Dương Trường Miên còn hấp hối, nó giận dữ cực kì, lần này phải cho cậu đi chầu ông bà.
Cậu bất lực, nghe tiếng động nhưng không thể di chuyển mảy may, nói xuống di ngôn: [Thế là hết, vĩnh biệt hệ thống, vĩnh biệt tu chân giới.] Cậu nhắm mắt.
666 tùng một hơi: [Sắp tới rồi, đừng chết!]
Dương Trường Miên mê mang: [Cái gì tới?]
Hỏa Độc Xà cái đuôi đã ở ngay trước mặt, cậu không rảnh lo nhiều như vậy.
Chết kiểu này, cậu tình nguyện nhảy núi!
Thanh âm thanh lãnh chợt cất lên như tiếng trời: "Trích Nguyệt."
Keng keng.
Cái đuôi còn cách mặt Dương Trường Miên 3 mét thì bị một phen kiếm chống lại, giằng co một lúc, Trích Nguyệt khí thế hung hăng mà triền đấu với Hỏa Độc Xà.
Cậu không cần tinh tế hỏi cũng biết người tới là ai, bởi con hệ thống 0405 đã báo bị tất cả: [Anh nam chính! Trời ơi soái nứt trời anh ơi! Anh như thiên sứ xuống trần vậy á!]
Nó đổi giọng: [Đúng lúc thật, tôi cứ nghĩ cậu tiêu đời rồi đó cục cưng.] Nó liền xoay máy quay về phía nam chính.
Dương Trường Miên cosplay con sâu: "..."
666 khinh bỉ: [Đúng lúc? Mày nên cảm ơn tao thông tri nam chính tới đi.]
Nó lại quay sang nói với cậu: [Tốn 400 điểm cống hiến gọi người tới, không sao phải không?] Nó đã truyền tin cho nam chính bằng cách thông qua điểm linh lực ít ỏi, truyền đi 4 chữ vào Lệnh Bài Truyền Tin của nam chính.
100 điểm cống hiến mới đổi được 100 tia linh lực, còn hơn gọi điện thoại ngoại mạng tính phí nữa.
Dương Trường Miên nằm thi, trò chuyện: [Không, 400 điểm cứu cái mạng này, cũng đáng lắm.
Tao chỉ thắc mắc, tại sao mày có số của nam chính?] Chờ một chút hoạt động được, cậu sẽ nuốt dược, giờ chỉ có thể nằm bò, mất mặt quá.
May mà nam chính không để ý.
666 lão thần khắp nơi: [Đó không gọi là "số", là linh lực riêng.
Nam chính treo Lệnh Bài bên hông, chỉ cần nhớ kĩ tia linh lực đó là được.]
Linh lực cũng có thể nhớ?
Bên kia Trích Nguyệt đại chiến 300 trăm hiệp với Hỏa Độc Xà, khó xả khó phân.
Hàn Ngọc Nhiễm xem kĩ thời gian kém, thân nhẹ như yến đáp xuống chỗ Dương Trường Miên, tư thế nếu trích tiên hạ phàm.
Hắn nhìn nhìn Dương Trường Miên nằm như con thạch sùng ở dưới nền đất: "..." Lần nữa gặp lại, hắn không biết nên nói cái gì nhưng hảo.
Bởi, cậu luôn gặp nguy hiểm sắp bị ăn hoặc là bị ăn luôn trên đường.
Dương Trường Miên cũng biết tư thế của mình có chút thô thiển nhưng mà cậu không thể nào ngẩng đầu lên chào hỏi được.
Hình tượng trẻ trung năng động của cậu!
Hàn Ngọc Nhiễm hơi khuỵu người xuống, từ trong túi tay áo lấy ra một viên đan dược, ném vào miệng Dương Trường Miên.
Hắn chỉ có mỗi 2 viên phục cốt đan, không dám lấy ra dùng, xem như vì tình nghĩa một bữa cơm, cứu cậu.
Hắn tuy không xem trọng ngoại hình của người khác nhưng Dương Trường Miên lúc này, làm hắn cảm thấy hài hước.
Có mỗi cái quần bông, vì không mặc phòng hộ y nên bị con Độc Xà quất một đuôi xém thì gãy càng.
Tóc tai be bét máu và bụi than, như cái dân chạy nạn.
Đúng vậy á, hắn là ném đan dược vào mồm.
Viên đan dược nhỏ mà có võ, vào miệng là tan, nếu không chắc cậu không bị mất máu chết mà là bị nghẹn thuốc chết: [Nam chính của mày, không ôn nhu chút nào, đề nghị thoát fan.]
Hệ thống: [...] Cứu người là may, ở đó còn trách gì.
Thoát fan? Không bao giờ!