Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Không được."
Nam tử thấy Lâm Ngữ Nguyệt kiên quyết cự tuyệt, liền nổi lên sát khí, ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng.
Lâm Ngữ Nguyệt tất nhiên cũng cảm nhận được sự biến hóa của đối phương, luận thân thủ chắc chắn bản thân đánh không lại hắn, Lâm Ngữ Nguyệt lập tức thay đổi thái độ.
"Chia năm năm." Lâm Ngữ Nguyệt giơ năm cái ngón tay lên trước mặt nam tử.
Nam tử cũng bình tĩnh lại, nói: "Ngươi không biết ngọc bội kia... "
Xem ra gặp phải cao thủ ép giá rồi, phải biểu hiện là dân trong nghề mới được.
"Ta biết, ta đương nhiên biết, ngọc bội kia... ít nhất... trị giá..." Lâm Ngữ Nguyệt cũng không nói rõ ràng cụ thể bao nhiêu, nhìn nhìn đối phương, đối phương cũng không có ý muốn tiếp lời, "Quên đi, nói ngươi cũng không hiểu, như vậy đi, ngươi sáu ta bốn, đây là mức cuối cùng rồi."
Nam tử cười cười, gật đầu, từ trong tay áo móc ra hà bao: "Nhiêu đây đủ chứ. "
Tự nhiên lại có thể tốt tính như vậy, chắc chắn có bẫy, con ngươi Lâm Ngữ Nguyệt đảo một vòng nói: "Vị công tử này, hôm nay ngọc bội không có trên người ta, không bằng chúng ta hẹn thời gian khác."
"Vậy ngày mai, thời gian này tại chỗ này."
"Được."
Nam tử "Vù" một cái biến mất ngay trước mắt Lâm Ngữ Nguyệt trước mặt.
Ngày mai cái SHIT ý! Lão nương ta chưa có ngu vậy đâu, bây giờ đi tìm hiệu cầm đồ. Có thể độc chiếm sao phải chia sẻ.
Lâm Ngữ Nguyệt quay lại đường lớn, bắt đầu tìm kiếm hiệu cầm đồ, đột nhiên Tiểu Hồng cùng Tiểu Thúy xuất hiện ngay trước mặt Lâm Ngữ Nguyệt, ngăn cản lối đi.
"Nguyệt Phi nương nương, rốt cuộc cũng tìm được người. "
"Ta, ta cũng đang tìm các ngươi. Được rồi Lâm Ngữ Gia đâu?"
"Tam tiểu thư cùng Vương công tử đang ở trên lầu, Tam tiểu thư nói Nguyên Bảo tửu lâu nơi có tầm nhìn rộng lớn nhất trong thành, ở trên đó nhất định có thể thấy Nguyệt Phi nương nương." Tiểu Hồng lập tức giải thích.
"Ồ." nói là để dễ dàng tìm ta, còn không phải là muốn đi hẹn hò đi.
Lâm Ngữ Nguyệt theo Tiểu Hồng cùng Tiểu Thuý lên lầu, bước vào một nhã các, hai người trước bàn lập tức đứng dậy tiếp đón.
Nam tử có lẽ là Vương công tử, chắc là công tử nhà Vương thượng thư mà lần trước nhắc đến, bề ngoài hào hoa phong nhã, trong tay còn cầm một chiếc quạt giấy, thi lễ với Lâm Ngữ Nguyệt.
Lâm Ngữ Nguyệt đi tới trước cửa sổ, nhìn ra ngoài. Quả nhiên đây là chỗ tốt, toàn bộ các đường trong thành đều thu gọn vào trong mắt, may mà cái hẻm nhỏ kia là một góc chết không nhìn thấy được.
"Muội muội thật hăng hái, ở trong nhã các này... " Lâm Ngữ Nguyệt không nói ra câu kế tiếp, mà là dùng ánh mắt đánh giá hai người.
Vương công tử có chút chột dạ, giải thích: "Nguyệt Phi nương nương, Tam tiểu thư chỉ là mệt mỏi nên tới uống ngụm trà."
"Uống ngụm trà." tùy tiện chọn lý do cũng không chọn lý do này, "Vậy bản cung cũng mệt mỏi, muốn uống ngụm trà, tiện thể dùng bữa. "
"Vâng, tại hạ lập tức kêu tiểu nhị mang danh sách món ăn ra." Vương công tử nói xong liền mang theo dáng vẻ ân cần, chu đáo đi ra ngoài an bài.
"Nguyệt Phi nương nương, là lỗi của Gia nhi. "
"Quên đi, ăn xong chúng ta cùng nhau hồi phủ." Lâm Ngữ Nguyệt đương nhiên hiểu ý của Lâm Ngữ Gia, "Yên tâm, ta sẽ bảo hôm nay chỉ có hai người chúng ta."
Lần đầu tiên trong ánh mắt của Lâm Ngữ Gia không mang theo bất kì tia tình cảm nào khác, rất chân thành gật đầu với Lâm Ngữ Nguyệt.
Ta mới không thèm để ý chuyện nhà của các ngươi, lão nương ta đến lúc đó có khi còn đang rong ruổi thiên hạ ý. Lâm Ngữ Nguyệt nghĩ trong lòng.
Đột nhiên cửa bị mở ra, bước vào là một nam nhân trung tuổi, vẻ mặt nhún nhường nói: "Tiểu nhân là chưởng quầy của nơi này, thật ngại quá, nhã các này đã có người đặt trước, tiểu nhân mang tiểu thư đi nhã các khác. "
"Đặt trước? Nhưng lúc chúng ta tới không có ai nói a, làm sao đột nhiên liền có đặt trước." Lâm Ngữ Gia bày ra bộ dáng tiểu thư, từ cao nhìn xuống nói.
"Tiểu nhân cũng không có cách nào. "
"Không có biện pháp, vậy chờ Vương công tử tới nghĩ biện pháp cho ngươi."
Nhắc tới Tào Tháo Tào Tháo đến, Vương công tử từ cửa tiến vào, kéo Lâm Ngữ Gia nói: "Gia nhi, chúng ta đến phòng bên cạnh. "
Lâm Ngữ Gia vẻ mặt vô cùng kinh ngạc nhìn chằm chằm Vương công tử nói: "Vì sao? "
"Bản vương muốn ngồi ở đây còn cần lý do? "
Một thanh âm đáng ghét từ cửa truyền đến, quả nhiên chính là Bắc Thần Mạc. Thấy là Bắc Thần Mạc, Lâm Ngữ Nguyệt không chút suy nghĩ liền đặt mông ngồi xuống, mối thù hai mươi trượng lần trước cùng tay nải bảo bối, Hôm nay một lần đòi lại hết.
"Bản cung thích nơi này, muốn ngồi ở đây. "
Lời vừa nói ra, mọi người đều nhìn lại, Lâm Ngữ Gia nhìn là biết hiểu sai ý, cho rằng Lâm Ngữ Nguyệt xuất đầu lộ diện là đang giúp mình, ánh mắt tràn đầy cảm kích.
"Nguyệt Phi nương nương cư nhiên lại ở chỗ này." Bắc Thần Mạc bề ngoài cười lòng không cười, "Nếu đều là bạn bè liền cùng nhau dùng bữa a! "
Chưởng quầy thấy chuyện có thể giải quyết dễ dàng như vậy, lập tức bằng lòng, sợ hãi trả lời: " Tiểu nhân liền cho người mang hảo tửu cùng mỹ thực lên."
"Không nghĩ tới Nguyệt Phi nương nương cùng Mạc Vương gia lại là người quen." Vương công tử vì muốn phá bầu không khí căng thẳng vừa rồi liền mở câu vui đùa, còn muốn nói tiếp, nào biết bầu không khí càng ngưng trọng, những lời muốn nói liền nuốt trở về.
"Không có, chỉ là lần trước trong cung bản vương nhặt được đồ gì đó của Nguyệt Phi nương nương."
Những lời này không phải là vì lần trước tên Bàng Hổ kia nhân lúc ta không chú ý liền lén cầm đi tay nải của ta sao! Bên trong toàn bộ đều là bảo bối của ta, cư nhiên lại không biết xấu hổ nói ra khỏi miệng.
"Đúng vậy, nhớ không nhầm thì hình như là tùy tòng của ngươi Bàng gì gì đó trả lại cho bản cung. " Lâm Ngữ Nguyệt dừng một chút nói tiếp,"Nhớ đến lúc ấy còn đụng phải Hoàng quý phi nương nương."
Bắc Thần Mạc nhẹ nhàng ho khan một tiếng, quả nhiên không thể nhắc đến Đoan Mộc Lương Hi, Đoan Mộc Lương Hi chính là điểm yếu của hắn.
Ăn xong bữa cơm này, Lâm Ngữ Nguyệt no muốn chết, ngoại trừ mới đầu nói vài lời với Bắc Thần Mạc, còn lại đều là ăn, đồ ăn thời cổ đại, một không có dầu ăn chiên nhiều lần, hai không có chất phụ gia hóa học, sao có thể ăn không ngon được.
Vương công tử từ bắt đầu đến kết thúc đều ngồi nịnh bợ, thao thao bất tuyệt, Lâm Ngữ Gia thật sự rất bái phục Vương công tử, tuyệt không cảm thấy Vương công tử đang vuốt mông ngựa, mà là cảm thấy đó chính là một loại tài hoa, người tình trong mắt hóa Tây Thi, đại khái chính là ý này.
Sau khi cùng Lâm Ngữ Nguyệt hồi phủ, Lâm Ngữ Gia mang theo dáng vẻ thiếu nữ tuổi xuân đặc biệt dặn dò không được nói cho đại phu nhân biết hôm nay nàng ta cùng Vương công tử gặp mặt.
Lâm Ngữ Nguyệt cho Tiểu Hồng Tiểu Thúy lui xuống rồi nằm xuống giường, dưới ánh trăng đánh giá ngọc bội, lúc này mới phát hiện ở giữa ngọc bội không phải hoa văn mà là một chữ " Vị ".
Đột nhiên cửa sổ bị mở ra, tuy là tiếng động rất nhỏ nhưng vẫn bị Lâm Ngữ Nguyệt nghe thấy, Lâm Ngữ Nguyệt theo bản năng đem ngọc bội giấu ở dưới gối, sau đó làm bộ giả ngủ.
Ai?
Chẳng lẽ là hắn, hôm nay hối hận nên muốn đến trộm ngọc bội?
Cảm giác được có người dần dần tới gần, Lâm Ngữ Nguyệt đề cao tính cảnh giác.
Người kia đã dần dần tới gần mép giường, cảm nhận được giường bị chìm xuống, xem ra là ngồi xuống.
Không nghĩ tới mình lại bị bóp cổ, vừa mở mắt, cư nhiên lại là Bắc Thần Mạc.
"Là ngươi."
"Ngươi là ai?"
Hai người gần như mở miệng cùng lúc.
Lâm Ngữ Nguyệt trả lời câu hỏi của Bắc Thần Mạc: "Ta đương nhiên là Lâm Ngữ Nguyệt, ngươi buông tay ra, có tin ta hét lên không."
"Ngươi tên là…, để mọi người làm quen Lâm Ngữ Nguyệt giả một chút." Bắc Thần Mạc không cho là đúng, lực đạo trên tay tăng thêm vài phần.
Lâm Ngữ Nguyệt cảm thấy sắp thở không nổi rồi, cũng không thể tiếp tục nói lý với Bắc Thần Mạc, liền giơ tay lên đánh tới một quyền, tay kia Bắc Thần Mạc nhanh chóng bắt lấy tay của Lâm Ngữ Nguyệt, đúng lúc này động tác dừng lại, lực đạo trên tay nắm ở cô cũng bị buông lỏng.
Lâm Ngữ Nguyệt một chiêu này dương đông kích tây, không nghĩ tới Bắc Thần Mạc lại trúng chiêu, đại khái vẫn là khinh địch a!.
Lâm Ngữ Nguyệt tay trái cầm cây trâm đè ở eo Bắc Thần Lăng, không nhúc nhích, hai người cứ như vậy bốn mắt nhìn nhau.