Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Có thể nói từ ngày Hi Văn bị thương đến nay, cô được Tề Ân chăm sóc không khác gì một em bé, mỗi ngày anh đều giúp cô xem vết thương.
Tẩm bổ cho Hi Văn những món giúp cô mau chóng hồi phục, đi làm thi thoảng lại gọi về hỏi xem hình tình của cô.
Hoãn lại tất cả các cuộc gặp mặt và giành thời gian trở về nhà.
Đối với Hi Văn cô cảm thấy bản thân đây là lần đầu được yêu thương và quan tâm chăm sóc như vậy, đôi lúc cảm thấy...rung động nhưng nhiều khi anh cũng gây cho cô thêm không ít phiền toái.
Giống như việc Hi Văn đang vừa từ phòng tắm bước ra, cô trên người chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm, đầu tóc ướt nhem.
Tâm trạng phấn khởi vừa đi vừa hát.
Bất chợt Hi Văn khựng lại, cô hét lớn
" Á, Tề Ân sao anh lại ở trong phòng tôi vậy? "
Vừa trông thấy cô trang phục chưa chỉnh tề anh liền quay mặt đi, bộ dạng ngại ngùng.
" Tôi...tôi "
Cô tức giận vô cùng, sao lại có người bất lịch sự như thế chứ.
" Tôi cái gì mà tôi, sao anh có thể tự tiện vào phòng người khác như thế chứ? "
" Chân cô còn chưa khỏi mà, đi lại khó khăn nên tôi nghĩ bản thân có thể...giúp đỡ.
"
Cô hít một hơi thật sâu, mong rằng cơn thịnh nộ của bản thân sẽ không bộc phát.
" Anh giúp tôi? Anh bị điên sao? Nẹp cố định chân cũng đã tháo rồi, chân tôi vốn đã khỏi nên có thể đi lại hoàn toàn bình thường.
Anh giúp tôi cái gì chứ? Giúp tôi đi tắm à? "
Anh ngượng ngùng cúi đầu, hai má đỏ ửng, bàn tay se se vạt áo
" Nếu cô muốn...tôi cũng có thể...giúp cô.
"
" Cái đồ bi3n thái này anh mau ra ngoài cho tôi, sau này không được tự ý vào phòng riêng của tôi nữa.
"
" Nhưng mà..."
" Cút ra ngoài "
Phụ nữ giận dữ đúng là đáng sợ, anh chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo lập tức ra khỏi phòng.
Nhưng nét mặt của Tề Ân bây giờ có vẻ mãn nguyện lắm.
" Dáng vẻ vừa bước ra từ phòng tắm của Hi Văn cũng thật là..."
Vừa nói anh vừa tưởng tượng ra viễn cảnh lúc nãy rồi tự mình cười khoái chí.
Hi Văn mệt mỏi nằm dài ra giường
" Đúng là tự mình chuốc lấy phiền phức, chân cũng đã khỏi rồi mà lúc nào Tề Ân cũng thích làm quá lên.
"
Tiếng chuông điện thoại gọi đến, Hi Văn cầm lên thì thấy là số máy của Châu Thanh cô lập tức trả lời.
" Alo "
[ Y Na, cậu khỏe chưa thế? Chân thế nào rồi, còn mấy hôm nữa là chính thức quay rồi cậu không được có chuyện gì đâu đó.
]
" Hơi...cậu yên tâm đi, mình chuyên nghiệp mà, với lại bị thương chỉ là chuyện nhỏ, mình chỉ làm thế để lừa Tề Ân về nhà thôi.
Rõ ràng là nhà của người ta nhưng mình lại khiến anh ấy bỏ đi, như vậy không ổn chút nào.
"
Bên kia Châu Thanh nghe xong liền cảm thấy nghi hoặc
[ Cậu...không phải cậu thích Tề tổng rồi đó chứ? Biểu hiện gần đây của cậu vô cùng lạ lùng, đặc biệt quan tâm đến cảm nhận Tề tổng.
]
" Ể, cậu đừng ăn nói lung tung.
Mình chỉ thấy sống chung một nhà thì vốn nên nhẫn nhịn qua lại.
Chẳng lẽ suốt ngày gây sự với anh ấy à? "
Châu Thanh thở dài nghe rõ tiếng
[ Cậu, thứ mình đưa cậu đã xem chưa? ]
Cô cau mày, gãi gãi đầu
" Cậu đưa cho mình cái gì cơ? "
[ Trời ạ, Đường Y Na cậu não cá vàng sao? Thì thứ hôm trước mình đưa cho cậu đã xem chưa? Cái trong tệp giấy ấy.
]
Cô cố gắng nhớ lại xem đó là thứ gì
" À à, quà của cậu chứ gì.
Mấy hôm nay mình quên mất.
Để đó mình xem sau.
"
[ Cậu xem đi rồi suy nghĩ cho thật kĩ xong báo lại với mình.
Nhớ đó, suy nghĩ cho kĩ, mình là đang giúp cậu.
]
" Hôm nay Châu Thanh cậu ăn nói lạ lùng thật ấy.
"
[ Chỉ có người bên ngoài như mình mới nhìn rõ vấn đề của cậu.
Thôi mình bận rồi, làm việc đây.
]
" Vậy...tạm biệt cậu "
[ Ừm ]
Hi Văn cất điện thoại sang một bên, cũng may có Châu Thanh nhắc nhở nếu không cô còn quên mất chuyện ngày hôm đó cậu ấy đưa quà cho cô.
Nhớ lại bản thân đã bỏ quà tặng vào chiếc túi xách, Hi Văn nhìn khắp nơi căn phòng, cô gãi đầu
" Chắc mình điên mất, hôm ấy mình đeo cái túi nào nhỉ? "
Nhìn đống túi xách trong tủ còn cả trên kệ, giá treo cô rùng mình.
" Chẳng lẽ giờ phải lục lọi từng cái à? Phiền thật "
Định bắt tay vào làm việc thì tiếng gõ cửa bên ngoài đã ngắt ngang suy nghĩ của cô.
Hi Văn lớn tiếng hỏi
" Ai đó? "
Bên ngoài một giọng nữ nhỏ nhẹ
" Là tôi đây cô Cao, Tề tổng bảo gọi cô xuống ăn tối.
"
Cô nhìn lại bản thân vẫn còn chưa kịp thay quần áo.
" Đợi tôi thay đồ rồi xuống ngay.
"
Hi Văn tranh thủ thay quần áo rồi xuống nhà dùng cơm với anh, lúc mở cửa ra thì thấy Chu Minh Tuệ vẫn đang chờ ở ngoài cửa.
" Không phải tôi bảo thay quần áo rồi sẽ xuống ngay sao? Sao cô cẫn chờ ở đây vậy? "
Minh Tuệ tươi cười
" Phu nhân, cô xuống dưới dùng cơm, tôi tranh thủ thời gian quét dọn lại phòng ạ.
"
" Vậy...vậy cô làm đi, tôi xuống nhà đây.
"
" Vâng.
"
Nói rồi cô liền xuống nhà dưới ăn cơm cùng Tề Ân, Minh Tuệ cầm theo chổi và giẻ lau tiến vào phòng giúp Hi Văn thu xếp và dọn dẹp lại đồ đạc.
Căn phòng không phải quá lớn nên chỉ trong chốc lát liền đã quét dọn xong, tranh thủ thời gian Hi Văn vẫn đang dùng cơm cô ta liền leo lên giường của cô nằm tận hưởng.
" Căn phòng rộng như vậy chỉ để cho Cao Hi Văn đó chứa quần áo đúng là phí thật.
"
Vì không thể để cho người khác biết cô và anh mỗi người đều sống riêng lẻ từng phòng nên Hi Văn chỉ có thể nói đây là phòng cô dùng chứa quần áo, bởi thế càng làm cho Chu Minh Tuệ ganh tị hơn.
" Nhiều túi xách như vậy không biết Cao Hi Văn làm sao xách hết nhỉ? "
Nói rồi cô ta ngồi bật dậy, tiện tay đi đến bên tủ cầm lấy chiếc túi xách của cô đeo thử vào người.
" Đẹp thật, đúng là đồ đắt tiền.
"
" Cơ mà sao chiếc túi này nặng vậy nhỉ? "
Cô ta tò mò liền mở ra xem bên trong có chứ thứ gì.
Cầm món đồ ở bên trong túi xách lên nhìn ngó
" Cái này là..."
Mở ra xem bên trong của tệp giấy mà Châu Thanh vốn đưa cho cô, sau khi xem xong thì Minh Tuệ vô cùng sửng sốt.
" Cao Hi Văn sao cô ta dám...".