Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Từng kỉ niệm ngắn ngủi ùa về chiếm trọn tâm tư chàng. Hình ảnh lần đầu tiên gặp gỡ khi chàng còn là một tiểu hồ ly nhỏ bị
thương nằm thoi thóp bên vệ đường chính nàng đã mặc kệ lời khuyên ngăn của mọi người, một lòng muốn chữa trị cho chàng
lại đối xử với chàng rất tốt, bón thức ăn và tâm sự với chàng rất nhiều điều. Đêm xuống lại không vì chàng là súc sinh mà
nâng niu cho lên giường ngủ chung. Nhưng dường như đó là lần duy nhất chàng tiếp xúc với Tiểu Khiết còn tất cả về sau thì
đã có người thay thế trong thân thể cô nàng.
Đúng rồi! Chắc chắn là như vậy. Tiểu Khiết là một người tham sống sợ chết, lạc quan không dễ nhảy sông quyên sinh như vậy.
Trong này chắc chắn có ẩn tình khác, có người rắp tâm hại chết Tiểu Khiết của chàng. Không được… Chàng nhất định phải
làm rõ chuyện này đòi lại công bằng cho Tiểu Khiết mới được. Bạch Hy lúc này choàng tỉnh tâm trạng phấn chấn hơn nhiều.
Tìm được mục đích sống không chán trường thất vọng như trước nữa.
Bạch Hy sốc người Tịnh Khiết đã ngà ngà say lên, bế ngang trên tay, nói: ‘’Ta đưa nàng về.’’
‘’Không về. Ta muốn uống tiếp.’’ – Tịnh Khiết dùng đằng náo loạn cùng chàng hồi lâu, khó khăn lắm chàng mới có thể đưa
Tịnh Khiết đi khỏi cái đình lục giác kia.
……………………………………………………………………………………………………..
Cơ thể này cũng thật là kém cỏi, nhớ ngày trước tửu lượng của Tịnh khiết là bất tử, uống nhiều đến đâu sáng hôm sau cũng
chỉ là hơi đau đầu một chút thôi, còn bây giờ thân xác này thật sự là yếu ớt. Hôm qua, uống có bao nhiêu đâu mà sáng nay
đến tận giờ tị (10 giờ sáng) nàng còn chưa thể rời giường đầu đau như búa bổ, toàn thân rã rời cứ như tối qua vừa lao lực làm
việc nặng vậy đó. Đã vậy còn sinh ra ảo giác, vừa rồi còn nghe giọng Tuyết Mai bên tai gọi dậy rửa mặt, ăn sáng. Chẳng phải
nàng đang ở động hồ ly sao? Sao Tuyết Mai có thể ở đây? Tệ thật!
Mở mắt ra, lắc lắc cái đầu cho bản thân tỉnh táo lại, mọi thứ xung quanh vẫn hết sức mơ hồ không nhìn rõ, Tịnh Khiết nhắm
mắt lại, lần nữa lại nghe thấy giọng nói quen thuộc của Tuyết Mai: ‘’Tiểu thư mau thức dậy đi, cô đã ngủ lâu lắm rồi đấy. Hôm
nay, em đã đặc biệt dặn dò đầu bếp làm những món cô thích ăn cô còn không tỉnh thức ăn sẽ nguội mất.’’
Lần này Tịnh khiết thật sự mở mắt ra. Mọi thứ cũng dần rõ ràng sau vài lần chớp mắt. Khung cảnh quen thuộc nơi đây không
phải là động hồ ly mà là khuê phòng của nàng ở Tô phủ. Tịnh Khiết bật dậy, ngây thơ ngồi dậy hỏi: ‘’Sao ta lại ở đây?’’
Tuyết Mai thấy Tịnh Khiết ngồi dậy vội vàng đỡ lấy nàng: ‘’Đêm qua cô gia đã đưa tiểu thư về, đến phòng dặn dò em chăm sóc
tốt cho tiểu thư, chờ cô gia xong việc sẽ đến đón cô.’’
‘’Cô gia?’’ – Tịnh Khiết kinh ngạc mắt mở to hết cỡ. Cô gia không phải cửu vĩ hồ Bạch Hy sao? Chàng lại đưa nàng về Tô phủ,
có phải vì biết nàng không phải Tiểu Khiết nên đã buông tay rồi không?
Như vậy cũng tốt, nàng không gây phiền toái khiến chàng khó xử khi phải lựa chọn giữa tộc nhân và mình nữa. Biết là như vậy
nhưng sao Tịnh Khiết không thể vui vẻ nổi, nàng vẫn là muốn ở cạnh chàng đi. Tịnh Khiết bất giác thở dài cho sự ấu trĩ của mình: ở cạnh chàng thì tìm cách bỏ trốn, chàng đưa về thì lại không đành lòng.
Nàng điên mất rồi, thế giới này không thuộc về nàng khiến đầu óc nàng khi đến đây liền có vấn đề. Không suy nghĩ nữa, giờ
tìm đường về đúng vị trí của mình mới là quan trọng nhất.
Tịnh Khiết sốc lại tinh thần, tâm tư thông suốt, vươn vai xuống giường: ‘’Được rồi em mau hầu hạ ta rửa mặt thay đồ đi.’’
‘’Vâng tiểu thư.’’ –Tuyết Mai vui vẻ tay chân nhanh nhảu hầu hạ Tịnh Khiết qua buổi sáng.
Có người hầu hạ thật là tốt, Tất cả công việc đều đơn giản, nhanh chóng hơn rất nhiều, khả năng quấn tóc trang điểm của
Tuyết Mai này rất giỏi, mới đó Tịnh Khiết đã trở nên xinh đẹp xuất chúng rồi, khiến nàng hài lòng không thôi. Phụ nữ ai chẳng
yêu thích cái đẹp chứ?
Tịnh Khiết sau khi chỉnh chu từ đầu tới chân, dùng bữa sáng xong xuôi đang định kéo Tuyết Mai qua chào hỏi Tô Tịnh Đình
một tiếng cho phải đạo làm con thì khuê phòng của nàng lại có nhiều người tìm tới, khiến căn phòng rộng lớn tỉnh lặng ban
nãy giờ trở nên chật hẹp, ồn ào, náo nhiệt vô cùng.
Tô Tinh Đình dẫn đầu đi trước theo sau còn có Hạnh Phương cũng Tịnh Yên cũng theo ông đến đây. Vừa thấy Tịnh khiết ông
Tô đã ôm chầm lấy con gái khóc lóc: ‘’Con gái con gái ngoan của ta, rốt cuộc con cũng về nhà rồi. Ta nhớ con lắm!’’ Huhu…
Ngày Tịnh Khiết xuất giá Tô Tịnh Đình tuy khuôn mặt có u hoài nhưng vẫn còn rất phong độ, đỉnh đạc mà nay gặp lại nhìn ông
tiều tụy đi rất nhiều. Khuôn mặt già nua trông thấy, dấu chân chim trên mắt cũng nhiều hơn thấy rõ, thân hình gầy gò hẳn đi,
hai má hóp lại, hốc hác, đầy những nếp nhăn. Bàn tay chai sạn nhăn nheo, gân xanh nổi lên, toàn da bọc xương chẳng tìm
thấy chút thịt dư thừa. Người đàn ông này có ngoại hình y hệt cha Tô khiến Tịnh Khiến tưởng như đây thật sự là người cha
thân sinh của mình. Không khỏi đau lòng khi thấy ông ra nông nổi này.