Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
edit & beta: Hàn Phong TuyếtBắt được tội phạm, vạch trần thủ pháp phạm tội của hắn đương nhiên quan trọng, nhưng có thể rờ đến tâm lý tội phạm, tính cách đặc thù, thói quen hành động thì lại càng cần thiết hơn.
Trước mắt có thể thống kê, hái hoa tặc liên tiếp gây án trong thành Thái Bình thời gian này có đặc điểm như sau:
Một, có võ công, tuy không biết có thể xếp hạng thứ bao nhiêu trên giang hồ, nhưng ít nhất thì khinh công cũng không kém, mà lúc gây án còn sử dụng thuốc mê, càng như cá gặp nước.
Hai, tính tình liều lĩnh, biết rõ quan phủ đang truy nã mình nhưng vẫn không ngừng tái phạm, cố tình khiêu khích.
Ba, làm việc cẩn thận, theo suy đoán của Qúy cẩu quan, trước khi gây án hắn sẽ lẻn vào nhà nạn nhân tìm hiểu kỹ mọi tình hình, bảo đảm không có sơ suất gì mới ra tay, vì vậy mà chưa bao giờ thất bại.
Căn cứ vào những điểm đặc thù nêu trên, có thể kết luận rằng: Nếu làm theo kế của tôi, để quan phủ loan tin khắp thành, tạo ra dư luận “Hái hoa tặc thất thủ, sắp bị bắt”, chắc chắn sẽ kích thích lòng hiếu thắng của hắn. Tính hắn ngông cuồng như vậy, luôn gây án bỡn cợt quan phủ, nghe tin này tất nhiên không chịu kém thế, bằng mọi giá phải gây án lần nữa.
Lần thất bại duy nhất của hắn là gặp phải tôi, cho nên hắn mạo hiểm lớn như vậy, cũng chỉ để “ra tay” với tôi, vừa có thể đền bù “nuối tiếc”, vừa tặng cho quan phủ một cái bạt tai.
Cho nên, bây giờ căn bản có thể khẳng định là hái hoa tặc sẽ lại tới Nhạc phủ. Còn việc lấy tôi làm mồi nhử cũng chỉ nhằm sớm sớm dụ hắn ra, bắt lại trong thời hạn triều đình cho phép.
Phần đầu trong kế hoạch của Qúy cẩu quan quả nhiên là tiếp thu kiến nghị của tôi, tung tin đồn khắp thành. Chưa tới chính ngọ, dân chúng toàn thành đã biết hái hoa tặc bị giáng một đòn chí mạng, không tiêu dao được mấy ngày nữa.
Kẻ tặc biết rất rõ quy định và thói quen làm việc, nghỉ ngơi trong Nhạc phủ, cho nên nếu muốn dẫn hắn vào tròng, vấn đề mai phục là trọng điểm. Hiện trường vây bắt vẫn đặt ở căn phòng cũ của tôi. Tuy nhiên, bên trong viện không có vật che chắn gì lớn, không giấu được nhiều sai nha, cho nên phương án mai phục ở ngoài bị loại bỏ.
Hái hoa tặc có khinh công, tỷ lệ thành công bắt hắn ở nơi rộng rãi không cao, chỉ cần dụ được hắn vào nhà là ổn. Cho nên, quyết định cuối cùng là tất cả mai phục bên trong, đợi kẻ tặc vào rồi bắt.
Đề phòng hái hoa tặc phát hiện, tất cả nha dịch đều được chở vào phủ bằng xe ngựa chở gạo, chở củi và chở muối của Nhạc phủ. Tổng cộng có tám người, trên xà nhà ba người, dưới giường ba người, trong tủ quần áo hai người, nhiều hơn thì không có chỗ nấp.
Nghĩ tới kẻ tặc còn dùng thuốc mê, Qúy cẩu quan đích thân mang ống trúc đến gặp lang trung. Lang trung nói đó là loại thuốc mê rất bình thường, có tên là “hương gà gáy canh năm”, khiến người hít vào ngủ say tới lúc canh năm gà gáy, hoặc tạt nước lạnh vào mới tỉnh. Thế nên, đám nha dịch chỉ cần chuẩn bị một chiếc khăn ướt đặt trước mũi là có thể đề phòng, tiện thể miệng có thể ngậm bạc hà để luôn giữ tỉnh táo.
Tám nha dịch ẩn thân bên trong căn phòng, chỉ chờ hái hoa tặc xông vào từ cửa sổ là ra tay. Để tránh đánh động kẻ tặc, Qúy cẩu quan ra lệnh cho một nhóm nha dịch chờ sẵn ở nha môn, khi nào bên trong Nhạc phủ bắt đầu hành động thì sẽ tung pháo hoa làm tín hiệu để họ cấp tốc đến viện trợ. May phủ nha Thái Bình cách Nhạc phủ cũng không xa, chạy nhanh thì năm phút đồng hồ là tới.
Vấn đề quan phủ đã bố trí xong xuôi, người trong Nhạc phủ cũng cần dàn xếp. Việc Nhạc Minh Giảo tham gia vào án này là triều đình hạ mật chỉ, không mấy người biết, cho nên Nhạc Minh Giảo vẫn sớm tối tới Hình bộ làm việc, cũng không gặp mặt cẩu quan. Nhạc Thanh Âm thì ngày ngày đến nha môn, chỉ là về sớm hơn một chút. Muội muội mình suýt nữa thì bị hại, nếu người nhà ai cũng tỏ ra bình thường như không có gì xảy ra thì mới là không bình thường.
Điểm mấu chốt nhất trong kế hoạch này – đại tiểu thư nhà họ Nhạc tôi đây – nhiệm vụ chính là đi dạo phố. Phải đi dạo để hái hoa tặc có thể nhìn thấy tôi, để hắn tin rằng tất cả mọi người đang buông lỏng phòng bị, để hắn rạo rực nỗi niềm muốn chứng minh bản thân với quan phủ và dân chúng… Ai, càng nghĩ càng đắng lòng, kiếp làm mồi nhử bi ai của tôi!
Mỗi ngày sau khi đi dạo phố về, tôi lại ngồi trong phòng thêu thùa, đương nhiên cửa sổ phải mở một cánh để hái hoa tặc ẩn náu đâu đó có thể nhìn thấy tôi. Cánh cửa sổ bị chọc rách đã được thay mới, lúc tôi không ở trong phòng thì cũng đóng cửa kín mít để các anh em nha dịch được đi lại thả lỏng gân cốt, ăn cơm, và giải quyết nỗi buồn. Đến tối, tôi phải ở trong căn phòng “thập diện mai phục” giả trang thành một thân một mình. Trước hàng bao nhiêu con mắt nhìn như vậy, làm bất cứ việc gì cũng không được tự nhiên, thậm chí còn phải đề phòng bản thân nấc cụt hoặc xì hơi, kẻo kêu một tiếng là xấu hổ với cả thiên hạ.
Bốn nha hoàn của tôi vì tuổi còn nhỏ, nói với các nàng thì chắc chắn các nàng sẽ lo lắng, mất tự nhiên, cho nên không ai cho các nàng biết. Phòng ngủ của tôi chia làm hai, tôi ngủ ở gian trong còn các nàng ngủ ở gian ngoài, mà hái hoa tặc đi vào từ cửa sổ, vì thế theo kế hoạch, tôi sẽ ngồi bên trong thêu thùa, sau khi thổi nến vờ đi ngủ thì lén lút đi ra phòng ngoài, đóng cửa lại. Bởi khóa cửa ở bên trong nên Nhạc Thanh Âm lại cho người lén lút làm thêm một cái khóa ở bên ngoài nữa, lúc đi ra tôi cài then là xong, kẻ tặc không còn đường trốn thoát.
Mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa, chỉ chờ ai đó gậy ông đập lưng ông.
Suốt ba ngày liền không hề thấy động tĩnh gì, người khác còn tốt, chỉ khổ cho cái thân bạc mệnh này của tôi. Vì không biết lúc nào hắn sẽ đến cho nên không đêm nào tôi dám lơi lỏng đề phòng. Mấy anh em nha dịch ban ngày còn được trốn trong đó nghỉ ngơi, mà tôi thì… Buổi tối ngồi yên trên ghế ở gian ngoài, không dám ngủ, càng không dám kinh động đến bốn đứa nha hoàn, ban ngày lại đi dạo phố. Qua mấy ngày, mắt tôi bắt đầu dại ra, mặt cũng ngu đi mà não thì đông lại, xém chút luyện được tuyệt kỹ vừa đi vừa ngủ.
Hôm nay đã là ngày cuối cùng trong kỳ hạn mà triều đình đặt ra rồi, chẳng lẽ kẻ tặc biết âm mưu của chúng tôi nên nhất quyết không chịu ra? Cơn buồn ngủ nặng nề làm tôi không còn tâm tư lo lắng đến hậu quả sau khi Nhạc nha mất chức quan nữa, hoàn thành xong công việc dạo phố ngày cuối cùng, tôi đờ đẫn về phòng rửa mặt, sau đó theo Lục Thủy đến phòng khách ăn cơm tối.
Nhạc Minh Giảo vì bận rộn công sự như thường mà không về phủ, còn Nhạc Thanh Âm đã ngồi sẵn bên bàn chờ tôi. Tôi hành lễ, ngồi xuống đối diện anh ta rồi ngơ ngác nhìn lên, chờ anh ta bảo “Ăn thôi”.
Nhạc Thanh Âm nói: “Trường Nhạc, ngươi và Lục Thủy ra ngoài chờ đi”. Gã sai vặt Trường Nhạc hiểu ý, vội dẫn Lục Thủy ra ngoài, đứng trước cửa canh chừng. Nhạc Thanh Âm nhìn tôi, trầm giọng nói: “Linh Ca, đêm nay là đêm mấu chốt, muội không được ngủ. Kẻ tặc thất bại một lần, lần này đến ắt sẽ chuẩn bị kỹ lưỡng, hắn mà phát hiện bản thân lọt lướt thì không ai có thể bảo đảm được hắn không làm liều. Đến lúc đó, muội rất có thể sẽ rơi vào tình cảnh nguy hiểm… Linh Ca?”
“Ai?” Tôi thức tỉnh từ trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, chớp đôi mắt khô khốc nhìn về Nhạc Thanh Âm.
Nhạc Thanh Âm mím môi nhìn tôi, im lặng một lúc lâu. Tôi nặn ra một nụ cười, đáp lại bằng giọng nói phiêu diêu: “Ca ca yên tâm… có nha dịch ở đây… muội chắc chắn sẽ không sao… A…” Không nhịn được, tôi che miệng ngáp một cái, khóe mắt lập tức xuất hiện vài giọt nước mắt, vội đưa tay lau đi.
Nhạc Thanh Âm nghiêng đầu nhìn sắc trời bên ngoài, thấy còn chưa tối lắm, bèn đứng lên nói: “Vi huynh về phòng trước, muội ăn cơm xong cũng về phòng nghỉ ngơi đi”. Không chờ tôi đứng dậy tiễn, anh ta đã đi khỏi.
Hiếm khi có được cơ hội ăn uống thoải mái không cần giữ phép tắc gì như vậy, nhưng lại bởi mấy ngày qua không được nghỉ ngơi đàng hoàng nên dạ dày cũng không tốt. Nhìn cả bàn thức ăn thơm ngon mà tôi chẳng muốn ăn chút nào, miễn cưỡng đưa tay gắp một miếng thịt, vừa cho vào miệng đã thấy dầu mỡ. Cảm giác này đối với tôi quả thực là chuyện không tưởng! Nếu việc lần này biến tôi thành một người theo chủ nghĩa ăn chay, tôi thà tự tử cho xong.
Ăn qua quýt vài món, uống non nửa bát cháo, tôi mơ màng ra khỏi phòng, đi thẳng về phòng ngủ. Lại tiếp tục kế hoạch, tôi mở cửa sổ, làm bộ làm tịch ngồi đọc sách bên bàn, mí mắt đánh nhau liên miên.
Chờ mãi mới đến lúc ngủ, Lục Thủy đi vào hầu hạ tôi rửa mặt tháo trang sức, Thanh Yên dọn giường, thuận tay đóng cánh cửa sổ. Sau khi dặn dò các nàng đi ngủ, tôi đóng cửa phòng lại. Liếc mắt nhìn khắp căn phòng một lượt, tôi hít sâu một hơi: thành công hay thất bại chỉ trong đêm nay thôi, kẻ tặc có tới hay không thì ngày mai cũng sẽ là một ngày đặc biệt.
Có lẽ vì quá buồn ngủ nên phản ứng của cơ thể chậm đi rất nhiều, tôi chẳng hề căng thẳng, lê bước một hồi đến bên bàn thổi tắt cây nến, trong phòng thoáng chốc đen như mực. Sau khi chờ cho mắt thích ứng với màn đêm, tôi lấy từ trong tủ ra một bộ quần áo, sau đó trốn lên giường cởi bộ quần áo đang mặc ra thay bằng bộ mới, rồi khoác bộ quần áo cũ lên kệ, vờ như mình đã đi ngủ.
Kéo màn xuống, tôi ngồi trên ghế một lát, xác định đám nha hoàn bên ngoài đã ngủ say rồi đứng dậy lẳng lặng mở cửa, rón ra rón rén chạy ra phòng ngoài, cài then, ngồi xuống bên bàn uống nước chờ hái hoa tặc.
Thời gian thức đêm vất vả luôn trôi đi rất chậm. Theo kế hoạch, tôi vốn phải trốn xuống dưới giường đám nha hoàn, nhưng giờ khắc này, tinh thần của tôi xấu vô cùng, sợ là vừa ngả mình xuống sẽ ngủ say như chết, chỉ đành gắng gượng. Đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tôi ép bản thân phải thức đến đúng giờ Tý canh ba – thời gian gây án của kẻ tặc – mới được phép trốn.
Tôi chống một tay lên cằm ngủ gà ngủ gật, đột nhiên thoáng tỉnh, mở mắt ra nhìn thì thấy trên canh lậu đã chỉ quá nửa giờ Tý. Tôi ngáp một cái, cầm chén trà lên định uống thì chợt nghe một tiếng “rẹt” vang lên… Tiếng động này… có hơi quen tai!
Tôi trừng mắt nghiêng đầu nhìn, lại thấy bên cửa sổ đang có một ống trúc thò vào. Hái, hái hoa tặc thay đổi lộ trình! Hắn muốn đi vào từ gian ngoài! Có lẽ là để đề phòng bên gian trong có bẫy.
Không không không ổn, rất rất không ổn! Trông thấy từng làn khói bay ra từ ống trúc, tôi vội nín thở, đổ nước trong chén trà lên tay áo, rồi đưa tay áo lên che kín mũi và miệng. Không suy nghĩ nhiều, tôi nghiêng người lăn ngay vào dưới gầm giường gần nhất, không dám động đậy.
Lúc đầu đã tính đến phương án mai phục cả ở bên ngoài, nhưng nếu làm vậy thì phải nói thật với đám nha hoàn. Các nàng nhỏ tuổi như thế, rất khó tỏ ra bình thường được, mà chuyện này không thể nào để lộ sơ hở, bằng không sẽ thành công dã tràng. Cũng không thể điều họ đi nơi khác, vì chẳng khác gì chưa đánh đã khai. Suy đi tính lại, cuối cùng quyết định không mai phục ở gian ngoài nữa, dù sao mục tiêu của hái hoa tặc là tôi, hắn đến từ đâu thì cũng nhất định sẽ mò vào gian trong.
Chờ một lát, kẻ tặc xác định thuốc mê đã phát huy công dụng, bèn lặng lẽ đẩy cửa sổ nhảy vào, lúc rơi xuống đất gần như không hề có tiếng động, quả nhiên là khinh công rất cao.
Hái hoa tặc đứng yên tại chỗ, chắc là đang xem xem mấy nha đầu có trúng thuốc mê hay không, và số người có đủ hay không. Sau đó, hắn đi đến trước cửa gian trong, nhòm vào từ khe cửa, chắc là không phát hiện ra điều gì không ổn, bèn đưa tay vào ngực áo, móc ra một ống trúc khác, chầm chậm thổi thuốc mê vào. Có lẽ hắn đang ngậm bạc hà hoặc che mặt bằng khăn ướt nên không hề e ngại thuốc mê.
Thổi xong, hắn không vội vào mà chờ đợi thuốc mê hoàn toàn phát huy tác dụng. Hắn cứ đứng yên đó làm tim tôi đập thình thịch. Thấy kế hoạch sắp thành công, tôi càng căng thẳng, căng thẳng đến độ không dám thở.
Kẻ tặc đang đợi thuốc mê tản ra, bỗng nhiên không hiểu vì sao lại đi đến bên chiếc giường tôi đang trốn, làm tôi sợ đến ngớ người. Theo lý thì hắn không phát hiện ra tôi mới đúng, vậy hắn đang…
Lại thấy hắn đứng yên bên giường, một lúc lâu không hề động đậy. Đúng rồi, tên này chắc hẳn là phát hiện ra dáng vóc của nha đầu trên giường không tồi nên định bụng ăn quàng. Tôi hoảng hốt, cầu trời đừng để tên khốn này chuyển mục tiêu sang nha hoàn của tôi! Cầu trời cầu phật! Hái hoa đại ca! Anh mau vào phòng đi chứ! Trên giường có một bông hoa xinh đẹp mỹ miều đang chờ anh hái kia mà! Anh phải tin tưởng bản thân chứ! Cầu…
Ông trời mở mắt! Kẻ tặc rốt cuộc cũng rời bước chân, trông có vẻ như sắp đi vào trong. Tôi vừa thầm thở phào một hơi đã nghe thấy “cạch” một tiếng, kẻ tặc không cẩn thận đánh rơi chiếc vòng kim loại của một nha hoàn xuống đất, mà chiếc vòng này còn không biết tốt xấu lăn thẳng xuống gầm giường.
Ông mù rồi ông trời ơi! Tôi biết rồi, nhất định là ông cố ý! Tôi nghẹn họng trân trân không biết làm thế nào cho phải. Kẻ tặc đứng yên không nhúc nhích một lúc lâu, có lẽ là sợ kinh động đến người khác nên lặng lẽ quan sát động tĩnh. Tôi bây giờ chỉ trông mong sai nha trong phòng có thể lao ra bắt trộm sớm, bằng không thì tôi chỉ có một chữ “thảm”…
Số mệnh quả nhiên phát triển theo hướng thảm nhất. Sau khi cẩn thận lắng nghe mà không thấy có gì lạ, hái hoa tặc bèn cúi người xuống nhìn xem lúc nãy hắn vừa đánh rơi cái gì. Vừa cúi đầu đã trông thấy người bị hắn dồn vào đường cùng là tôi đây giương mắt lên, mắt to trừng mắt nhỏ, cả hai cùng giật hết cả nảy.
Chính chủ vốn phải nằm bên gian trong lúc này lại ở dưới gầm giường gian ngoài, đây chứng minh điều gì? Chứng minh là mục tiêu đã chuẩn bị sẵn sàng, bên trong có mai phục! Hái hoa tặc thoáng chốc hiểu được chuyện gì đang xảy ra, bèn nhe răng cười đưa tay chộp lấy tôi. Kế hoạch bại lộ, tôi bất chấp tất cả, hét lên một tiếng chào hỏi kẻ tặc.
Không phải kế hoạch nào cũng có thể hoàn mỹ không có sơ hở, vì kế hoạch không thể ngăn cản nổi biến hóa. Việc hái hoa tặc đi vào từ gian ngoài đã nằm ngoài dự liệu, nhưng không ai ngờ tới hắn chợt nổi lòng tham muốn chiếm lợi của nha hoàn của tôi, lại càng không ngờ được hắn sẽ bất cẩn đánh rơi chiếc vòng, tìm ra chỗ tôi ẩn nấp.
Khoảnh khắc bị hái hoa tặc túm lấy lôi ra khỏi gầm giường, lòng tôi thành khẩn hướng lên trời xanh hỏi một câu: Tại sao? Tại sao tôi lại là bông hoa dễ dàng bị hái nhất giữa rừng hoa này?