Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Nghe nói hôm qua ở chổ Đế Quân có một nữ nhân làm loạn!"
"Thật sao? Chổ Đế Quân mà cũng có nữ nhân dám làm loạn?"
"Ngươi có biết người đó còn nói rất thích Đế Quân đó!"
"Hả? Thật sao? Vậy Đế Quân nói thế nào?"
"Ngươi đó! Ở Thiên Cung lâu như vậy chẳng lẽ chưa nghe qua tính tình của Đế Quân? Chuyện có nữ nhân mến mộ ngài đâu phải không có. Đế Quân đối với chuyện này dường như không có gì cả!"
"Thật tội nghiệp! Vị nữ nhân kia đúng là xui xẻo, yêu ai không yêu lại yêu đúng Đế Quân."
"Thôi đi! Đừng bàn tán nữa. Người khác nghe được thì không hay!" Cuộc đối thoại của hai cung nga vô tình lọt vào tai Phượng Cửu. Thật mất mặt mà! Chuyện không hay này lại đồn nhanh tới như vậy, cả người trong cuộc là nàng còn không rõ vậy mà...
"Tiểu điện hạ!" Phượng Cửu còn đang thất hồn thì bị tiếng của Thành Ngọc gọi cho quay lại.
"Thành Ngọc! Cuối cùng cũng gặp được cô rồi! Cô xem ta rhật xấu hổ mà! Sao lại làm ra chuyện như vậy được chứ?" Phượng Cửu thấy Thành Ngọc liền vô cùng ủy khuất nói lại chuyện hôm qua cho nàng ta nghe. Thành Ngọc ra vẻ rất chăm chú nghe nhưng thực chất bản thân đã quá rõ chuyện hôm đó. Mọi chuyện đều do quả thất hồn của nàng mà ra nàng làm sao không biết?
"Tiểu điện hạ! Người thật to gan lại dám làm vậy với Đế Quân! Nhưng mà người như vậy cũng thật tốt, tuy có nhiều nữ nhân mến mộ Đế Quân nhưng người như cô chỉ có một. Nói không chừng Đế Quân cũng sẽ cảm mến cô!"
"Thật sao? Đế Quân sao lại dễ dàng bị ta tán ngã vậy chứ? Có phải cô gạt ta không?" Phượng Cửu từ khi xuyên không tới nay không hiểu sao tính cách bỗng trở nên ngây thơ đến lạ, có lẽ do là Bạch Phượng Cửu nên nàng cũng mang một phần tính cách của Bạch Phượng Cửu thật? Ngây thơ đến độ những lời Thành Ngọc nói cũng tin tới tám chín phần.
"Tiểu điện hạ à! Chuyện đó cứ để thời gian trả lời đi! Ta còn có chuyện này muốn nói với cô. Hai ngày nữa là ngày Linh Bảo Thiên Tôn mở pháp hội ở đó sẽ rất vui. Tiểu điện hạ, cô muốn đi không?" Đây mới là mục tiêu chính mà Thành Ngọc muốn tới tìm Phượng Cửu.
"Linh Bảo Thiên Tôn? Năm xưa cô cô ta ở Côn Luân Hư cùng Đế Quân và cả Linh Bảo Thiên Tôn cũng có chút giao hảo ta cũng muốn xem thử pháp hội của Thiên Tôn là thế nào!" Phượng Cửu nghe nói có pháp hội liền hứng thú muốn tới xem thử.
"Vậy được! Hai ngày nữa ta tới đón tiểu điện hạ đi pháp hội."
"Được!"
Hai ngày nói dài không dài nói ngắn không ngắn nhưng đủ để chuyện hôm đó giữa nàng và Đế Quân lắng xuống. Hai ngày này Phượng Cửu đặc biệt ở thư phòng và tẩm điện của Đông Hoa nhiều hơn bình thường cũng chu đáo hơn bình thường rất nhiều. Hai ngày trôi qua trong chớp mắt, hôm nay đúng như lời hẹn Thành Ngọc tới đón nàng đến Pháp hội.
Pháp hội của Linh Bảo Thiên Tôn có thể xem là một sự kiện quan trọng của Thiên Cung, chư vị tiên nhân của Thiên Tộc đều tham gia có chăng cũng chỉ thiếu mỗi Đông Hoa Đế Quân thôi.
"Tiểu điện hạ, người thấy Pháp hội này thế nào?" Thành Ngọc kéo kéo tay áo Phượng Cửu khẽ hỏi.
"Pháp hội này cũng thật lớn, nhưng không khí sao lại có phần nghiêm túc quá vậy?" Phượng Cửu nhìn không khí ở đây có phần không tư nhiên cho lắm.
"Tiểu điện hạ à, ở đây có Thiên Quân còn có Thái tử thêm vị Mặc Uyên Thượng Thần ở Côn Luân Hư cô nói xem không khí có thể còn hai từ tự nhiên?" Một mình Thiên Quân còn có chút thoải mái nhưng thêm hai vị một là Thái Tử một là Chiến Thần vào còn ai dám thoải mái chứ?
"Rùng rùng...." Mặt đất dưới chân bỗng dưng lại rung chuyển, một con phượng hoàng lửa từ trên không lao xuống.
"Là vật cưỡi của Linh Bảo Thiên Tôn. Phượng hoàng này ma tính rất cao mọi người cẩn thận!" Một vị thần tiên có lòng tốt nhắc nhở mọi người. Không hiểu vì sao con phượng hoàng lửa này lại vô cùng "vừa ý" Phượng Cửu luôn xem nàng là mục tiêu mà tấn công. Phượng hoàng bay về phía nàng nhanh như chớp, miệng còn phun ra lửa, tuy không phải Hồng Liên Nghiệp Hỏa nhưng sức mạnh của lửa này cũng không thể xem thường. Năm xưa cô cô Bạch Thiển của nàng đấu với nó còn hoa tổn vài phần công lực. Phượng hoàng này không dễ chọc!
"Chết tiệt!" Phượng Cửu thầm rủa một tiếng khi bị phượng hòng lửa của Linh Bảo Thiên Tôn đả thương. Nàng nhanh chóng rút ra thanh kiếm của một thị vệ gần đó chống trả lại phượng hoàng lửa.
"Tiểu Cửu! Cẩn thận!" Là Bạch Thiển, nàng lo lắng nhìn đứa cháu gái của mình, đứa cháu này của nàng từ nhỏ tới lớn đều do nàng nuôi dưỡng chưa từng phải chiến đấu với ai giờ gặp đối thủ lại là một đối thủ mạnh hơn nó nhiều như vậy phải làm sao đây?
"Cô cô... người... đường lo, Tiểu Cửu... Tiểu Cửu còn dư sức... dư sức tán giẫu cùng người!" Phượng Cửu vừa tấn công vừa trả lời cô cô mình.
Phượng Cửu lùi lại vài bước tìm một khoảng cách vừa đủ di chuyển pháp thuật, thành kiếm trong tay nàng bay lên phân ra làm 81 thanh kiếm khác bay giữa không trung. Tám mốt thanh kiên của thuật Tiêu Hồn lao về phía phượng hoàng lửa. Phượng hoàng kêu lên một tiếng đau đớn nhưng vẫn kịp phun ra một quả cầu lửa về phía Phượng Cửu. Phượng Cửu đã mất rất nhiều sức vào thuật Tiêu Hồn khi nãy bây giờ nàng cũng không còn sức mà tránh né nữa.
"Pùm...pùm" một tiếng nổ lớn vang lên, quả cầu lửa chưa tới chổ Phượng Cửu đã nổ lớn, cả người nàng vô thức ngã vào vòng tay của người nào đó. Nàng không rõ người đó là ai chỉ thấy một mái tóc trắng và thân áo tím.
"Đế Quân!" Phượng Cửu nửa mê nửa tỉnh gọi tên xuất hiện trong đầu.
"Về Cung Thái Thần!" Đông Hoa Đế Quân mở miệng nói vài từ rồi ôm thân thể của Phượng Cửu biến mất.