Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan
  3. Chương 16-20
Trước /4 Sau

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

Chương 16-20

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 16 Cho dù là ai chết ai bị thương cũng đều là trừ hại cho dân!

Lý Sư Sư vô cùng ghét tham quan vì nàng vốn xuất thân từ gia đình quan lại, có một mẫu thân thương yêu mình, còn có một phụ thân vô cùng chiều nàng.

Phụ thân nàng là một vị quan ngũ phẩm, từng lập chí làm một viên quan tốt công chính liêm minh.

Nhưng thân ở trong hoàn cảnh quan trường bẩn thỉu xấu xa, tham ô trở thành xu thế, bất tri bất giác hắn ta đã bị ảnh hưởng, biến thành một tên tham quan, sau khi sự việc bại lộ đã bị triều đình xử lý, mất đầu…

Cuộc đời nàng cũng vì thế mà xuất hiện sự thay đổi lớn, mẫu thân không chịu nổi đả kích mà bệnh chết, nàng cũng vì vết nhơ của phụ thân mà bị biếm thành quan kỹ, cũng may được Bách Hoa Phường mua, bằng không hậu quả thật sự khó mà tưởng tượng được.

Cho nên, nàng thật sự vô cùng chán ghét tham quan, chán ghét tham ô nhận hối lộ, còn là cực kỳ chán ghét từ tận đáy lòng.

Bởi vậy kêu nàng nương thờ tham quan là một chuyện hoàn toàn không chấp nhận được!

Đặc biệt là người giống như Lâm Bắc Phàm, vừa mới làm quan đã tham ô nhiều, lại càng không bằng lòng hơn!

“Xin lỗi tiểu thư, đã nhắc đến chuyện xưa đau lòng của ngươi!” Tiểu Thúy xin lỗi.

Lý Sư Sư nở nụ cười miễn cưỡng, nắm bàn tay của thị nữ Tiểu Thúy, dịu dàng bảo: “Không sao đâu Tiểu Thúy, ta chỉ hơi cảm thán mà thôi, đều là chuyện đã qua rồi!”

Hai cô gái từ nhỏ đã sống chung, về mặt danh nghĩa là chủ tớ nhưng thật ra tình như chị em, chỉ một ánh mắt hay một câu nói cũng đủ hiểu được đối phương đang nghĩ gì.

“Tiểu thư, nếu ngươi không muốn chọn trạng nguyên lang, vậy chúng ta lại chọn một lang quân như ý khác đi!” Tiểu Thúy nói.

“Còn ai nữa? Cao nha nội đã tuyên bố rồi, người khiếp sợ uy thế của hắn ta sẽ không có người nào dám tới! Xem ra cả đời ta không thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của hắn ta rồi!” Vẻ mặt của Lý Sư Sư đau khổ.

Nhớ lại cuộc đời mình gần như đều bầu bạn với cực khổ.

Có đôi khi nàng chỉ muốn chết quách đi cho xong.

Dù sao nếu nàng xong đời rồi, Tiểu Thúy cũng không có cách nào bảo vệ mình nữa.

“Tiểu thư…” Tiểu Thúy hé miệng, trong mắt tràn đầy lo lắng.

Lý Sư Sư nghĩ ngợi một chút, ánh mắt chợt kiên định hẳn lên: “Bỏ đi, dứt khoát chọn trạng nguyên lang này đi!”

Tiểu Thúy kinh ngạc: “Tiểu thư, không phải ngươi rất ghét tham quan sao, tại sao…”

“So với tên phế vật như Cao nha nội đó thì tân khoa trạng nguyên Lâm Bắc Phàm tài trí hơn người, lớn lên tuấn tú nho nhã, phong lưu phóng khoáng, còn là người tâm phúc bên cạnh nữ đế! Nếu đã như vậy, tại sao ta không chọn gả cho một người tốt chứ?”

“Hơn nữa, ta gả cho trạng nguyên lang rồi, hai người bọn họ kiểu gì cũng đánh nhau! Một người là con trai của đại quan nhị phẩm triều đình, người còn lại là người tâm phúc bên cạnh nữ đế, hai người này đánh nhau chắc chắn sẽ có một bên bị thương! Cho dù ai chết ai bị thương cũng đều là trừ hại cho dân cả!”

Lý Sư Sư cười thảm thiết: “Đây có lẽ là giá trị tồn tại duy nhất của ta!”

“Tiểu thư…”

“Tiểu Thúy, ngươi đừng khuyên ta nữa, ý ta đã quyết rồi!”

Lúc này, Lâm Bắc Phàm đang uống rượu đột nhiên một trận huyên náo vang lên.

“Sư Sư cô nương ra ngoài rồi!”

“Mọi người mau nhìn kìa, Sư Sư cô nương ra ngoài rồi!”

“Người đẹp quá!”

Lâm Bắc Phàm quay đầu nhìn, chỉ thấy một nữ tử tuyệt mỹ dịu dàng, dáng người thướt tha duyên dáng đi lên sân khấu.

Trên người nàng tràn đầy khí tức của tiểu thư khuê các, không hề giống nữ tử thanh lâu chút nào.

Lâm Bắc Phàm không khỏi thầm khen, thật là một mỹ nhân!

Chẳng trách nhiều người lại chết mê chết mệt, nhớ thương nàng ta, không tự kiềm chế được như thế!

Mà lúc này, đối phương cũng vừa vặn quay đầu nhìn về phía Lâm Bắc Phàm, trong lòng thầm nghĩ, thật là một công tử cao quý nhẹ nhàng, còn là một mỹ thiếu niên!

Lại thêm một thân tài hoa hơn người, nếu mình nương thân bên hắn cũng không tính là bôi nhọ!

Nhưng nếu hắn không phải là một tên tham quan thì tốt biết mấy!

Lúc này, Lý Sư Sư đã đi đến giữa sân khấu, môi đỏ hơi hé mở, giọng nói du dương dễ nghe.

“Tiểu nữ tử Lý Sư Sư xin hiến một khúc cho mọi người!”

“Được! Sư Sư cô nương, mời!” Mọi người vỗ tay nói được.

“Chê cười rồi!” Lý Sư Sư ngồi xuống, một đôi bàn tay đẹp và thon dài nhảy múa trên dây đàn, một lát sau, một khúc nhạc ai oán êm tai được đàn ra.

Mọi người nghe mà như say như dại, thanh lâu náo nhiệt cũng trở nên yên tĩnh hẳn, chỉ còn lại tiếng đàn.

Lâm Bắc Phàm vừa uống rượu vừa lặng lẽ thưởng thức.

Không thể không nói kỹ thuật đàn của Lý Sư Sư này thật tốt, con người lớn lên cũng ưa nhìn, tốt hơn mấy minh tinh vừa hay photoshop vừa không có một chút văn hóa nào ở thế giới khác nhiều!

Lớn lên ưa nhìn lại có tài hoa hơn ngươi!

Có tài hoa hơn ngươi còn cố gắng hơn ngươi!

Vừa so sánh đã trực tiếp bị nghiền ra bã trong một giây!

Nhưng không biết có phải ảo giác hay không mà Lâm Bắc Phàm cứ cảm thấy Lý Sư Sư như có như không nhìn hắn.

Ánh mắt có hơi kỳ quái, có chút tán thưởng lại có hơi tiếc nuối.

Một khúc đàn kết thúc, khắp sảnh đường đều hoan hô.

“Hay! Đàn hay lắm!”

“Vẫn là tiếng đàn của Sư Sư cô nương khiến ta động lòng nhất!”

“Thưởng! Thưởng mạnh tay!”

Lý Sư Sư cúi người cảm ơn: “Cảm ơn các vị đã ưu ái! Cũng cảm ơn các vị vẫn luôn ủng hộ cho tới nay! Nhưng hôm nay có khả năng sẽ là lần hiến nghệ cuối cùng của tiểu nữ tử!”

Mọi người vô cùng hoảng hốt: “Tại sao?”

“Vì…” Lý Sư Sư mỉm cười: “Tiểu nữ tử đã tìm được phu quân! Từ nay về sau, lấy gà theo gà lấy chó theo chó, giúp chồng dạy con, sẽ không xuất hiện hiến nghệ nữa! Mong các vị tha thứ cho!”

Chương 17 Nữ nhân đẹp như vậy tỏ tình mà ngươi cũng từ chối?

“Sư Sư cô nương đã tìm được phu quân sao?”

“Là ai? Người nào mà lại có phúc như vậy?”

“Vẫn mong Sư Sư cô nương cho biết!”

Mọi người ngứa ngáy trong lòng, vô cùng muốn biết.

Đối diện với câu hỏi của mọi người, Lý Sư Sư mỉm cười, duỗi tay chỉ về phía Lâm Bắc Phàm đang ngồi trên tầng hai: “Người này… chính là tân khoa trạng nguyên Lâm Bắc Phàm trên đài cao kia!”

Lâm Bắc Phàm đang uống rượu: “Khụ khụ…”

Mọi người đều kinh ngạc quay đầu lại nhìn.

“Tân khoa trạng nguyên Lâm Bắc Phàm?”

“Sư Sư cô nương nhìn trúng trạng nguyên lang?”

“Vậy mà lại là hắn à?”

Triệu viên ngoại cười to, bảo: “Ha ha! Trạng nguyên lang, thật sự để ta đoán trúng rồi, Sư Sư cô nương nhìn trúng ngươi rồi kìa! Ta đã nói rồi mà, tài nữ đều yêu tài tử! Các ngươi một trai tài một gái sắc, quả đúng là duyên trời tác hợp! Chúc mừng!”

Lâm Bắc Phàm ngây người, ngón tay chỉ vào mình: “Nhìn trúng ta? Có nhầm không đó? Lý Sư Sư, giữa ta và ngươi vốn không quen biết, hôm nay mới gặp lần đầu tiên, sao ngươi lại nhìn trúng ta?”

Lý Sư Sư cúi đầu cười ngại ngùng, xinh đẹp không gì sánh bằng: “Lâm đại nhân, tuy rằng chúng ta mới là lần đầu tiên gặp mặt nhưng tiểu nữ tử ngưỡng mộ ngươi đã lâu! Tài trí của ngươi, phong thái của ngươi, khiến tiểu nữ tử luôn luôn sao nhãng nghĩ ngợi! Cho nên mới nhân cơ hội này thổ lộ với ngươi, hy vọng ngươi có thể chấp nhận tâm ý của tiểu nữ tử!”

Trong lúc nhất thời, ánh mắt ngưỡng mộ và ghen tỵ lại quét qua đây lần nữa.

“Vãi! Hóa ra Sư Sư cô nương đã sớm nhìn trúng trạng nguyên lang rồi!”

“Hơn nữa còn được Sư Sư cô nương bày tỏ trước mặt mọi người nữa chứ!”

“Lớn lên đẹp trai có gì ghê gớm đâu? Có tài hoa thì giỏi lắm sao?”

Được một đại mỹ nhân tôn sùng và tỏ tình, trái tim của Lâm Bắc Phàm không nhịn được mà hơi lâng lâng, lại nhìn ánh mắt ngưỡng mộ của đám nam tử xung quanh, lại càng lâng lâng hơn.

Trong lòng hắn không nhịn được mà thở dài một hơi, lớn lên đẹp trai đúng là bất đắc dĩ thật, đi đến đâu cũng thu hút ong bướm lả lơi, ngay cả đại mỹ nữ Lý Sư Sư cũng không thoát khỏi dung nhan số một thiên hạ của hắn, sầu thật!

Nhưng hắn vẫn vô cùng tỉnh táo, nâng chén cười đáp: “Cảm ơn Sư Sư cô nương đã yêu mến, nhưng ta cho rằng tình yêu là chuyện hai bên cùng tình nguyện! Ngươi thích ta thì được nhưng dù sao ta cũng chỉ mới gặp ngươi lần đầu, ngươi đối với ta mà nói chỉ là một người xa lạ khá quen mà thôi, không thể nói tới yêu hay thích! Cho nên mấy chuyện này đừng nhắc lại nữa!”

Mọi người lại kinh hãi.

“Lâm Bắc Phàm… hắn… hắn từ chối sao?”

“Vậy mà hắn lại từ chối Sư Sư cô nương?”

“Có phải người này mù mắt rồi không? Một nữ tử tốt như vậy sao lại từ chối?”

Lý Sư Sư cũng hơi ngây người, vậy mà đối phương lại từ chối nàng?

Hơn nữa thoạt nhìn hình như cũng không hề do dự chút nào!

Mình không có sức hút đến vậy sao?

Lần đầu tiên nàng sinh ra nghi ngờ về dung mạo của mình.

Nhưng nàng vẫn chưa từ bỏ.

Nếu không đi theo Lâm Bắc Phàm, nàng sẽ rơi vào trong tay của Cao nha nội mất, đến lúc đó tình hình sẽ vô cùng thê thảm!

“Xin lỗi Lâm đại nhân, là ta đường đột!”

Lý Sư Sư cúi đầu xin lỗi: “Nhưng ta hy vọng Lâm đại nhân có thể cho tiểu nữ tử một cơ hội, để tiểu nữ tử có thể hầu hạ bên cạnh ngươi, thắp đèn mài mực, thêm hương đưa trà, như vậy là đủ rồi!”

Mọi người kinh hãi lần thứ ba.

“Đậu má! Sư Sư cô nương tỏ tình lần thứ hai kìa! Hơn nữa còn yêu đến hèn mọn như vậy!”

“Lâm Bắc Phàm tích được đức gì lại có thể có được tình yêu của Sư Sư cô nương?”

“Còn do dự gì nữa? Là ta đã lập tức đồng ý ngay rồi!”

“Có được hồng nhan này, cả đời này cũng đủ rồi!”

Lâm Bắc Phàm lại ngây người.

Đã từ chối rồi mà ngươi vẫn cố?

Nói thật, nhìn bộ dáng xinh đẹp động lòng người lại ái mộ hắn của Lý Sư Sư này, nói không rung động chính là lừa người.

Nhưng hắn là một người phải chạy bất cứ lúc nào, tìm vợ thật sự ổn sao?

Lâm Bắc Phàm vội vàng xua tay: “Không cần, thắp đèn mài mực hay thêm hương đưa trà, mấy chuyện này bản thân ta tự làm được, không cần làm phiền đến Sư Sư cô nương! Hơn nữa gần đây ta cũng không có dự định lấy vợ sinh con!”

Mọi người kinh ngạc lần thứ tư.

“Lâm Bắc Phàm lại từ chối nữa?”

“Có phải hắn bất lực không, nữ tử tốt như vậy cũng không nhìn trúng?”

“Nếu là ta, có tổn thọ mười năm cũng bằng lòng!”

“Ta nghi ngờ đầu hắn có bệnh!”

Lúc này Lý Sư Sư lại ngây người, hắn lại từ chối nữa?

Ta đã hèn mọn cỡ đó rồi mà ngươi vẫn từ chối?

Ánh mắt của nàng u oán, giọng điệu cũng vô cùng oán giận: “Lâm đại nhân, tại sao ngươi năm lần bảy lượt từ chối tiểu nữ tử? Là nô gia có chỗ nào làm không tốt sao? Hay là thể chất yếu nhược này của nô gia không lọt vào mắt ngươi?”

Một khắc này, tim của mọi người đều vỡ nát.

Sư Sư cô nương có bao giờ đau lòng ai oán đến vậy?

Mọi người đều nhìn Lâm Bắc Phàm với vẻ giận dữ, chỉ hận không thể chém tên phụ tình bạc bẽo như hắn một nhát.

Lâm Bắc Phàm: “…”

Hắn cảm thấy mình rất vô tội!

Ta có làm gì đâu, các ngươi dùng ánh mắt này nhìn ta là có ý gì?

Lâm Bắc Phàm cười khổ một tiếng: “Sư Sư cô nương, dáng vẻ của ngươi vô song như vậy có thể so với Lạc Thần, trong số những nữ tử mà ta từng gặp, ngươi xếp hàng đầu! Tài học cầm nghệ cũng vô cùng xuất chúng! Nhìn lời nói cử chỉ của ngươi chắc chắn là một vị nữ tử hiền lương thục đức! Bất cứ người nào có thể lấy được ngươi vào cửa đều là phúc phận ba kiếp mới cầu được…”

Lý Sư Sư thầm đắc ý, xem ra ngươi vẫn chưa mù, biết bản cô nương lớn lên đẹp, còn biết bản cô nương tài học xuất chúng, là một nữ tử hiền lương thục đức.

Lâm Bắc Phàm chần chừ một lúc: “Nhưng…”

“Nhưng gì?” Lý Sư Sư truy hỏi.

Chương 18

“Chỉ là, ta muốn có được Sư Sư cô nương chắc chắn phải bỏ tiền chuộc thân đi!” Lâm Bắc Phàm nói.

“Đúng vậy, chuyện này có vấn đề gì sao?” Lý Sư Sư hỏi trong sự khó hiểu.

Tuy rằng nàng là kỹ nữ chưa từng tiếp khách nhưng về mặt bản chất vẫn là người của Bách Hoa Phường, nếu muốn nhận được sự tự do nhất định phải chuộc thân mới được.

“Vấn đề lớn ấy chứ! Vì ta không có tiền, không có cách nào chuộc thân cho Sư Sư cô nương, cho nên chỉ có thể tỏ ý tiếc nuối thôi!” Lâm Bắc Phàm quay đầu thở dài.

Mọi người đều ngạc nhiên.

“Vãi!”

“Mẹ kiếp!”

“Vậy mà lại là nguyên nhân này à!”

“Lâm trạng nguyên không có tiền chuộc thân? Nói đùa gì vậy trời?”

“Sao có khả năng đó được!”

Lý Sư Sư cũng ngây người.

Nàng nghĩ đến đủ loại lý do từ chối, chỉ duy nhất không ngờ được lý do này.

Nàng hé miệng nói: “Lâm đại nhân, sao ngươi lại không có tiền? Không phải trước đây ngươi…”

Chỉ thiếu điều nói thẳng trước đó ngươi mới tham ô nhiều tiền như vậy đã đi đâu rồi?

Ngay cả tiền chuộc thân cho ta cũng không có sao?

Lâm Bắc Phàm thở dài một tiếng: “Sư sư cô nương, ngươi không biết đâu! Bản quan sinh ra trong một gia đình bình thường, không cha không mẹ không người thân bạn bè, một mình cô độc trên đời, bản thân cũng không có tiền tài gì cả! Hiện giờ tuy đã làm quan nhưng bổng lộc có hạn, thật sự không thể trả nổi một khoản tiền lớn như chuộc thân này được! Cho nên vẫn mong Sư Sư cô nương thứ lỗi cho!”

Khóe miệng của Lý Sư Sư giật một cách rất mất tự nhiên.

Khóe miệng của mọi người cũng co rút.

Nói như thể mình trong sạch lắm ấy!

Nếu không phải trước đó nhìn thấy ngươi chuyển rất nhiều vàng bạc châu báu về nhà thì ta thật sự cũng tin ngươi đấy!

Lý Sư Sư miễn cưỡng nặn ra nụ cười, dường như đang nghiến răng: “Không sao, chỉ cần đại nhân bằng lòng cần ta là được! Mấy năm nay, tiểu nữ tử cũng gom được một ít tài sản, đủ chuộc thân cho mình!”

“Đậu má! Thà rằng tự tốn tiền chuộc thân cho mình cũng phải theo đuổi được Lâm trạng nguyên, đây là tình nghĩa cỡ nào chứ!”

“Xem ra Sư Sư cô nương yêu Lâm trạng nguyên đến không có lối thoát rồi!”

“Nữ tử có tài, có dung mạo có nghĩa như vậy thật sự hiếm có lắm!”

“Sao ta không có mệnh tốt như vậy chứ?”

Mọi người ngưỡng mộ đến mức mặt mũi vặn vẹo, đôi mắt đó đỏ ngầu, chỉ hận không thể đạp Lâm Bắc Phàm ra rồi thay mình vào đó.

Đến lượt Lâm Bắc Phàm cũng ngây người.

Ta đã nói thành như thế rồi mà ngươi vẫn quấn riết lấy ta không chịu buông?

Hắn không nhịn được mà xoa mặt mình.

Có đôi khi lớn lên quá ưa nhìn cũng không phải chuyện tốt, quá dễ trêu hoa ghẹo nguyệt!

Lâm Bắc Phàm ngửa đầu lên trời thở dài.

Ta chỉ muốn làm một mỹ nam tử khiêm tốn cũng không được sao?

“Nhưng ngươi theo ta, chất lượng cuộc sống sẽ giảm mạnh đấy! Ta chỉ là một quan lục phẩm nhỏ bé mà thôi, bổng lộc có hạn, không có cách nào cho ngươi cuộc sống mà ngươi muốn! Một thân nghèo khó sao dám lưu luyến chốn phồn hoa, tay áo đón gió sao dám làm hại giai nhân?” Lâm Bắc Phàm khuyên một câu.

Lý Sư Sư giống như đnag tranh chấp với Lâm Bắc Phàm, cắn răng nói: “Không sao! Chỉ cần có thể theo đại nhân vậy cho dù ăn cám bã, uống nước chua, tiểu nữ tử cũng vui vẻ chịu đựng!”

Mọi người ngưỡng mộ đến đỏ mắt, nhao nhao tấm tắc lắc đầu.

“Một nữ tử tốt bao nhiêu!”

“Chỉ cần có thể theo người mình yêu, cho dù ăn cám bã uống nước chua cũng vẫn bằng lòng!”

“Với thói đời hiện nay, một nữ tử tốt tình cứng hơn vàng như Sư Sư cô nương không nhiều đâu!”

“Sư Sư cô nương, hắn không cần ngươi thì ta cần ngươi!”

Lâm Bắc Phàm lại hé miệng: “Sư Sư cô nương, ta cảm thấy…”

“Đủ rồi! Ta không nhìn nổi nữa!”

Lúc này, một khách nhân dưới lầu khá dũng cảm đập bàn đứng dậy, chỉ vào Lâm Bắc Phàm rồi chửi: “Lâm trạng nguyên, con mẹ nó ngươi có phải đàn ông không đó? Ngươi nhìn Sư Sư cô nương đã ép dạ cầu toàn đến vậy, tự mình bỏ tiền chuộc thân cho mình, còn bằng lòng ăn cám bã, uống nước chua vì ngươi chỉ để có thể đi theo ngươi, sao ngươi còn chưa đồng ý?”

“Đúng đó, ta cũng không nhìn tiếp được nữa!”

Lại có một vị khách đập bàn đứng dậy, tức giận chỉ vào Lâm Bắc Phàm: “Nếu một nữ tử tốt như Sư Sư cô nương bằng lòng gả cho ta, cho dù kêu ta tổn thọ ba mươi năm ta cũng bằng lòng! Vậy mà ngươi còn không chịu? Ngươi đúng thật… ngươi đúng thật là không biết thức thời! Thật khiến ta tức chết mất! Ngươi làm xấu hổ cánh đàn ông!”

Người thứ ba đứng dậy chửi: “Các ngươi nam chưa vợ gái chưa chồng, đi chung một chỗ tự nhiên bao nhiêu, tại sao ngươi còn muốn từ chối? Một nữ tử tốt giống như Sư Sư cô nương mà còn không biết trân quý, ta nói cho ngươi biết sau này ngươi sẽ phải hối hận!”

Người thứ tư: “Hôm nay ta luôn nói cho ngươi hay, nếu ngươi không dẫn Sư Sư cô nương đi, lão phu sẽ liều mạng với ngươi!”

Lâm Bắc Phàm bị chửi đến rúm ró: “Mọi người đừng kích động, ta cũng chưa nói không đồng ý mà, có lời từ từ nói!”

Hắn nhìn Triệu viên ngoại bên cạnh, gọi: “Triệu lão ca, ngươi giúp ta khuyên mọi người đi!”

Triệu viên ngoại lặng lẽ rút một thanh đao ra, chém trước mặt Lâm Bắc Phàm, tức giận bảo: “Nói thật, ta cũng không nhìn nổi nữa! Trạng nguyên lang, ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi không đồng ý thì đừng hòng rời khỏi cánh cửa này!”

Lâm Bắc Phàm: “…”

Cuối cùng, dưới sự yêu cầu mãnh liệt của mọi người, Lâm Bắc Phàm chỉ đành ngậm nước mắt gật đầu: “Được rồi, ta đồng ý với các ngươi!”

Chương 19 Đi thanh lâu một chuyến có thêm một bà vợ!

Nhìn thấy bộ dáng oan ức của Lâm Bắc Phàm, mọi người chỉ hận không thể đánh hắn một trận!

Bình thường muốn kiếm một đại mỹ nữ tài sắc vẹn toàn, bao nhiêu người cầu mà còn chẳng có cái phúc ấy, kết quả ngươi lại làm như mình rất chịu thiệt vậy.

Đúng thật là buồn cười!

Không biết điều!

Tức cũng tức no luôn rồi!

Cuối cùng, Lý Sư Sư tự móc tiền chuộc thân để chuộc mình ra, lấy lại tự do của mình.

Bách Hoa Phường tổ chức một nghi thức chia tay đơn giản.

“Ma ma, cảm ơn ấy năm nay đã chăm sóc ta! Nếu không có sự quan tâm của ngươi thì chỉ sợ bây giờ ta đã… Sau này có thời gian, ta sẽ thường tới thăm ngươi!” Hai mắt Lý Sư Sư ngấn lệ.

Tú bà cũng rưng rưng nước mắt: “Sư Sư, mấy năm nay ta vẫn luôn coi ngươi thành con gái mình mà đối xử! Bây giờ ngươi tìm được một gia đình tốt, ta cũng thấy mừng cho ngươi, là mừng từ tận đáy lòng đấy! Dù sao nơi này cũng là chốn thị phi, đi rồi đừng quay lại nữa! Nhưng có thời gian, ta sẽ tới thăm ngươi!”

“Ma ma!”

“Sư Sư!”

Hai người phụ nữ ôm nhau khóc.

Sau đó tú bà nắm tay Lý Sư Sư đặt lên tay Lâm Bắc Phàm.

Lâm Bắc Phàm: “…”

“Từ nay về sau, hai người các ngươi phải sống thật tốt đấy!”

Tú bà nói với Lâm Bắc Phàm từ tận đáy lòng: “Trạng nguyên lang, Sư Sư mệnh khổ từ nhỏ! Tuy xuất thân từ chốn khói hoa nhưng lại không dính bùn lầy, là một cô gái tốt vô cùng hiếm có! Cho nên ngươi nhất định phải tốt với nàng, đừng cô phụ nàng, biết chưa?”

Khóe miệng của Lâm Bắc Phàm co rút, cảm giác này thật giống nghi thức kết hôn.

“Yên tâm đi, ta sẽ tốt với nàng ấy!”

Cuối cùng, dưới màn vui vẻ tiễn chân lại rất lưu luyến không rời của mọi người, đám người Lâm Bắc Phàm đi ra khỏi Bách Hoa Phường.

Lý Sư Sư liếc mắt nhìn Bách Hoa Phường với vẻ lưu luyến rồi quay người lại, hơi hành lễ với Lâm Bắc Phàm, giọng nói dịu dàng: “Lâm đại nhân, từ nay về sau ta chính là người của ngươi rồi, mong ngươi thương tiếc!”

Lâm Bắc Phàm liếc mắt, cứ cảm thấy phía sau nụ cười của nàng ta có vài phần đắc ý.

Trên thực tế, hắn vẫn luôn nghi ngờ dụng tâm của đối phương.

Hắn tuyệt đối không tin nữ tử trước mắt này vì ngưỡng mộ hắn mới liều lĩnh theo đuổi hắn như vậy.

Thế gian nào có chuyện tốt đẹp như thế?

Dù là trong tưởng tượng cũng phải phù hợp với quy luật cơ bản chứ!

Cho nên đối phương chắc chắn có mưu đồ khác!

Nhưng đối phương chỉ là một nữ tử yếu ớt mà thôi, Lâm Bắc Phàm tự tin mình có thể thu phục được nàng ta!

Hắn thật muốn xem đối phương có ý đồ gì.

“Ừm, theo ta về đi!” Lâm Bắc Phàm dặn dò: “Nhưng nói rõ từ trước, sống cùng ta rất khổ cực! Nếu ngươi không chịu được vậy cứ tự động rời đi, ta tuyệt đối không ngăn cản!”

“Đại nhân, sao lại nói lời này?” Lý Sư Sư có hơi giận dữ: “Nếu tiểu nữ tử đã chọn đại nhân vậy hiển nhiên sẽ chung thủy một lòng! Sống là người của đại nhân, chết là quỷ của đại nhân! Hy vọng sau này đại nhân đừng nói lại những lời tổn thương người này nữa!”

Nàng là một người phụ nữ truyền thống, cho dù xuất phát từ mục đích gì nhưng nếu đã chọn Lâm Bắc Phàm, vậy lấy gà theo gà, lấy chó theo chó.

Cho dù cuối cùng Lâm Bắc Phàm xảy ra chuyện thì nàng vẫn sẽ đi theo.

Giống như mẫu thân của nàng năm đó.

Lâm Bắc Phàm sững sờ, hắn cũng chỉ báo trước mà thôi, sao đối phương lại kích động như vậy?

Làm như mình định cô phụ nàng ta vậy!

Đối phương sẽ không thật sự yêu hắn rồi đấy chứ?

“Chúng ta về nhà trước đi!”

Đại khái sau nửa canh giờ, bọn họ trở về phủ đệ mà nữ đế ban thưởng.

Đại Lực từ bên trong đi ra, trông thấy Lâm Bắc Phàm dẫn theo hai nữ nhân dung mạo xuất chúng trở về cũng sững sờ: “Thiếu gia, hai vị này là…”

Lâm Bắc Phàm thở dài, giới thiệu: “Vị này tên là Lý Sư Sư, là Sư Sư cô nương nổi tiếng kinh thành! Mà cô gái trẻ này tên là Tiểu Thúy, là thị nữ của Sư Sư cô nương! Từ nay về sau bọn họ sẽ ở đây!”

“Hả? Các nàng sống ở đây sao?” Đại Lực càng kinh ngạc hơn, nhỏ giọng hỏi: “Thiếu gia, rốt cuộc các nàng là gì của ngươi, tại sao có thể ở đây? Không phải ngươi không thích người ngoài sao?”

Lâm Bắc Phàm rối rắm: “Cái này nói thế nào nhỉ?”

Nói là vợ à, hình như quan hệ chưa tới.

Nói là bạn sao, cũng không thể tính là vậy được.

Rốt cuộc là quan hệ gì thì bây giờ hắn cũng không giải thích rõ được, dù sao cũng là chẳng hiểu tại sao lại dây vào nhau.

Lúc này, Lý Sư Sư mở miệng nói: “Ngươi chính là Đại Lực đúng không?”

Đại Lực gật đầu: “Đúng, là ta! Xin hỏi Sư Sư cô nương có chuyện gì sao?”

“Không có gì!” Lý Sư Sư cầm một bộ quần áo trên tay, mỉm cười nói: “Vừa rồi ta nghe đại nhân nhắc tới ngươi là một vị huynh đệ tốt trung thành tận tâm! Đây là quần áo ta giúp ngươi chọn trên đường, tặng ngươi, hy vọng ngươi sẽ thích!”

“Đây là quần áo tặng cho ta sao?” Đại Lực vô cùng kinh ngạc.

Từ khi hắn ta có trí nhớ cho tới nay, ngoại trừ mẹ của hắn ta ra cũng chưa từng có nữ nhân nào từng tặng quà cho hắn ta.

Nhìn bộ đồ này giá cũng không rẻ đâu!

Đại Lực có hơi mừng rỡ, xoa tay: “Thế này cũng ngại quá rồi!”

Lúc này thị nữ Tiểu Thúy ở bên cạnh mở miệng nói: “Cho ngươi thì ngươi cứ nhận đi, đây là quà mà thiếu nãi nãi của ngươi cho ngươi!”

“Thiếu nãi nãi? Nói như vậy ngươi là vợ của thiếu gia sao?” Đại Lực quay đầu nhìn với vẻ ngạc nhiên: “Má ơi! Thiếu gia, ngươi thật lợi hại, ra ngoài có một chuyến đã dẫn về một cô vợ đẹp như hoa như ngọc rồi!”

Lâm Bắc Phàm: “…”

Ta cũng cảm thấy mình rất lợi hại đây!

Hắn đi thanh lâu một chuyến, nghe một khúc đàn, uống một chén rượu, kết quả có thêm một cô vợ dung mạo như thiên tiên!

Chuyện này ảo thật…

Hắn còn tưởng ông trời đang nói đùa với hắn chứ!

Chương 20 Tiền mà hắn tham ô được đều dùng vào đâu hết rồi?

Nếu đã là quần áo mà thiếu nãi nãi tặng cho Đại Lực, vậy hắn ta cũng vui vẻ nhận lấy, vô cùng biết ơn đáp: “Cảm ơn thiếu nãi nãi, Đại Lực đọc sách không nhiều, nhưng sức rất lớn, có thể làm việc nặng nhọc!”

Lý Sư Sư che miệng cười, tràn đầy hảo cảm về Đại Lực có hơi hàm hậu và khờ khạo này.

Lúc này nàng nhìn xung quanh với vẻ tò mò, vô cùng ngạc nhiên: “Nơi này… chỉ có hai người các ngươi ở thôi sao? Không còn người khác?”

Đại Lực lắc đầu: “Không có, chỉ có hai người là ta và thiếu gia thôi!”

Lý Sư Sư càng kinh ngạc hơn: “Viện tử lớn như vậy tại sao không thuê người trông nom?’

Tại sao không thuê người trông nom à?

Đương nhiên là để tiện cho việc chạy trốn rồi, lười tốn thêm tiền uổng phí!

Lâm Bắc Phàm đang định tìm một cái cớ qua loa lấy lệ thì Đại Lực đã đáp: “Hồi thiếu nãi nãi, vì thiếu gia nói hai người chúng ta đều là đàn ông, tự mình chăm sóc bản thân là được, không cần thuê người!”

Lý Sư Sư kinh ngạc hơn nữa: “Không thuê người?”

Sao có thể không thuê người được?

Người làm quan đều bận rộn công vụ, nếu như không thuê thêm người liệu có làm xuể không?

Hơn nữa có một vài người có chút thân phận và địa vị đều muốn chú trọng nhà cửa, người làm quan lại càng phải xem trọng hơn.

Cho dù chỉ là một chức quan tép riu cửu phẩm nho nhỏ, dù có tiền hay không đều sẽ thuê vài người tới cho đông vui, chăm sóc sinh hoạt thường ngày và đồ ăn thức uống cho mình, còn tiếp đón khách khứa nữa… bằng không người khác đều sẽ coi thường ngươi.

Hơn nữa, ngươi đã tham ô nhiều tiền như vậy, lấy ra một ít tiền thuê người đã tính là cái gì đâu?

Nhưng nghĩ thì nghĩ, cuối cùng vẫn không hỏi ra khỏi miệng, vì mối quan hệ của hai người không tính là thân thiết, truy hỏi kỹ càng sự việc liệu có khiến người ta chán ghét hay không?

Lúc này, Lâm Bắc Phàm móc ra một ít bạc, nói: “Đại Lực, trong nhà hiếm khi có người tới, ngươi đi mua một ít rượu ngon và thức ăn ngon về đi!”

“Vâng thưa thiếu gia, ta cất quần áo rồi đi mua ngay!” Đại Lực nhận tiền rồi chạy đi.

Chỉ còn lại Lâm Bắc Phàm, Lý Sư Sư và cả Tiểu Thúy.

Lý Sư Sư im lặng một lúc, mỉm cười nói: “Đại nhân, có thể dẫn tiểu nữ tử đi dạo xung quanh được không?”

“Đương nhiên!” Lâm Bắc Phàm gật đầu.

Sau đó, hắn dẫn Lý Sư Sư đi dạo một đường.

Dọc theo đường đi, Lý Sư Sư phát hiện ra nơi này thật sự không có người khác, hình như cũng không có thứ gì đáng tiền cả.

Thứ duy nhất khiến người khen ngợi là viện tử được quét dọn cũng coi như sạch sẽ gọn gàng.

Bởi vì viện tử lớn, người ít, cho nên cảnh vật trông có vẻ thanh tịnh và đẹp đẽ.

Điều này khiến nàng sinh ra một chút hảo cảm với Lâm Bắc Phàm.

Bên ngoài đều đồn nhau nói Lâm Bắc Phàm là một tên tham quan, vừa mới thi đỗ trạng nguyên đã tham ô một khoản tiền lớn, ngay cả tiền của ngôn quan cũng dám tham ô, quả thật có thể nói là lòng tham không đáy, trong mắt không có vương pháp.

Nhưng bây giờ xem ra hoàn toàn không giống vậy!

Có tên tham quan nào sau khi tham ô tiền lại không từ từ hưởng thụ một chút?

Ngay cả hạ nhân cũng chẳng muốn thuê!

Hoàn toàn không có dáng vẻ làm quan chút nào!

So với những quan viên khác có thể nói là vô cùng giản dị!

Lúc này, Lâm Bắc Phàm đã dẫn bọn họ tới trước cửa một căn phòng thanh nhã, nói: “Sư Sư cô nương, nơi này chính là phòng của ngươi! Trước đây là phòng của phu nhân Hộ bộ thị lang quyền tả tướng, ta đã kêu Đại Lực dọn dẹp sạch sẽ rồi, có thể chuyển vào ở ngay!”

“Cảm ơn đại nhân!” Lý Sư Sư hơi hành lễ.

“Còn nữa Tiểu Thúy, phòng của ngươi ở ngay bên cạnh!” Lâm Bắc Phàm lại nói.

“Cảm ơn đại nhân!” Tiểu Thúy mặt mày rạng rỡ.

“Các ngươi xem sao mà thu xếp trước, có vấn đề gì lại tới tìm ta!”

Lý Sư Sư lắc đầu: “Đại nhân đã sắp xếp vô cùng chu toàn rồi, một vài chuyện nhỏ sao dám làm phiền đại nhân?”

“Được, không có chuyện gì thì ta đi trước! Bữa tối sẽ gọi các ngươi!”

Lý Sư Sư nhìn bóng lưng rời đi của Lâm Bắc Phàm, trong đôi mắt đẹp hiện thêm vẻ phức tạp.

Giờ cơm tối rất nhanh đã tới.

Hai bàn, Lâm Bắc Phàm và Lý Sư Sư một bàn, Đại Lực và Tiểu Thúy một bàn.

Trên bàn bày rượu ngon và thức ăn ngon, có gà, vịt, cá, còn có một ít rau vào mùa, rượu cũng là rượu gạo thượng hạng.

Nhưng sau khi Lý Sư Sư nhìn thấy một bàn thức ăn này lại có hơi sửng sốt, vì chúng kém thức ăn bình thường mà nàng ăn quá nhiều.

Bình thường nàng cũng ăn thịt gà, vịt, cá và các loại thịt khác, nhưng đều là ăn phần tinh hoa nhất, trang trí vô cùng tinh xảo, nước chấm đầy đủ, liếc mắt nhìn cái đã khiến người thèm rỏ dãi.

Không giống bây giờ bưng một cái nồi lên, không có đồ chấm gì cả, có miếng thịt còn chưa được xử lý sạch sẽ nữa.

Loại rượu bình thường uống cũng là rượu ngon cực phẩm, trong veo thấy đáy, ngọt mát vào miệng, lưu giữ hương vị nơi đầu lưỡi, chứ không giống loại rượu gạo này, có hơi đục ngầu lại còn hơi đắng chát.

Lý Sư Sư buông bát đũa: “Đại nhân, bình thường ngươi chỉ ăn mấy thứ này thôi sao?”

Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Bình thường không ăn mấy thứ này!”

“Ta đã nói mà!” Lý Sư Sư lén thở phào nhẹ nhõm.

“Bình thường ngay cả thịt ta còn không ăn được, rượu càng không uống được! Cũng là vì bây giờ làm quan rồi, có bổng lộc mới được ăn ngon hơn một chút! Lại thêm các ngươi tới cho nên hôm nay ăn khá xa xỉ!” Lâm Bắc Phàm cười.

Nhìn nụ cười trong sáng và hồn nhiên của hắn, Lý Sư Sư hoảng hốt ra mặt.

Lúc này Đại Lực đang nhai một miếng thịt to gật đầu, nhồm nhoàm đáp: “Đúng đó, trước đây ta với thiếu gia sống nương tựa lẫn nhau, đã quen với ngày tháng khổ cực rồi, một tháng có thể ăn được một bữa thịt là đã tốt lắm rồi! Nào có giống như bây giờ, bữa nào cũng có thịt ăn! Thức ăn phong phú như hôm nay vẫn là lần đầu tiên đấy! Cho nên ta nói vẫn là đọc sách có tương lai hơn! Khà khà”!

Vẻ mặt của Lý Sư Sư càng thêm hoảng hốt.

Nếu nói Lâm Bắc Phàm còn có khả năng nói dối vậy Đại Lực thật sự không có khả năng cho lắm, vì người này vừa nhìn đã biết vừa khờ vừa ngốc, không giấu được lời gì, cũng không thể diễn thật được như vậy.

Nàng rơi vào trong trầm tư, trước đây sống cơ cực, ăn uống kém một chút còn có thể hiểu được.

Nhưng bây giờ ngươi đã tham ô nhiều tiền như vậy, tại sao vẫn khổ như thế?

Tiền mà ngươi tham ô được đều dùng vào đâu rồi?

Quảng cáo
Trước /4 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Trùng Sinh Chi Võ Đạo Phục Tô

Copyright © 2022 - MTruyện.net