Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Công tử,công tử"
Mễ Lạc Tranh bị tiếng nói đánh thức,mở mắt thì thấy nha hoàn tiểu mai đang đứng trước cửa cẩn thận nhìn mình.
"Trời sáng rồi hả?"
Cậu che miệng ngáp dài một cái,bất chợt bị tiểu mai đưa mắt ái ngại nhìn tới rồi khẽ cất giọng nói nhỏ "Đã qúa trưa rồi thưa công tử"
Mễ Lạc Tranh đang ngáp vui vẻ đột nhiên trợn trừng mắt,cậu ngủ dữ đến vậy sao?cái này gọi là nướng đến cháy mông rồi,chứ ngủ kĩ cái gì nữa chứ? muốn ngồi dậy lập tức cả thân thể ê ẩm,nhức mỏi vô cùng.Hai tay hai chân dường như rã rời không còn chút sức lực nào,cả lưng cũng đau nốt,vậy chứng tỏ chuyện đêm qua nào phải giấc mơ,đúng không?
Tiểu Mai nhanh chóng chạy tới đỡ lấy cậu,thực sự cảm tưởng như cái thân thể này không nghe lời cậu nữa,khẽ nhăn đôi mày thanh tú,mệt chết ta rồi.
"Công tử,người có muốn dùng bữa trưa luôn không?" tiểu xuân hai tay cầm chậu nước cho cậu rửa mặt,vừa tiến vào vừa hỏi.
"Cũng được...em bảo họ dọn bữa thanh đạm ít dầu mỡ một chút,trưa nắng dễ nóng trong người lắm...ăn nhạt sẽ tốt hơn" Mễ Lạc Tranh nâng mi yếu ớt nói,đúng lúc bụng cậu đánh trống kéo quân rồi! không ăn gì chắc chết xỉu mất...
Cậu đứng dậy muốn cất bước tới bàn nhưng lại khụy xuống ngay lập tức,rồi song luôn!! cả chân cũng không đứng nổi,hoàn toàn không còn chút sức lực dư thừa nào hết đó.
"Trời ơi công tử!"
Hai nha hoàn hoảng hốt đỡ lấy cậu,Mễ Lạc Tranh phải hoàn toàn mượn nhờ sức hai cô nàng này mới có thể đi tới bàn,bước từng bước nhỏ xíu.Phía sau hình như đã được bôi thuốc, nên chỉ cảm thấy hơi ê buốt chút xíu chứ không hề đau rát như đã tưởng.Khuôn mặt xinh đẹp thoáng nở nụ cười hài lòng
An toạ trên ghế,không khỏi bất ngờ trước bàn ăn,dù đã dặn dò là chuẩn bị thanh đạm dễ tiêu chút... nhưng thế này cũng qúa xa hoa rồi đi. Một bàn toàn cao lương mĩ vị nhân gian,có món nào không phải là cực phẩm đâu! Cái bụng tham lam lập tức kêu gào đòi ăn,nhưng cũng không thể vì vậy mà mất mặt trước hai nô tì được.E ngại nâng đũa cầm chén gắp đồ ăn.
"Công tử,món gà hầm này mùi vị thế nào? người ăn có vừa ý không?" tiểu mai đứng cạnh nhỏ nhẹ cất tiếng hỏi,Mễ Lạc Tranh miệng đầy đồ ăn nhưng vẫn ráng gật đầu nói
"Ngon lắm...rất ngon..."
"Người thích là tốt rồi,thật không uổng công Vương gia giống trống khua chiêng đi chợ mua gà mà?" hai người tiểu mai vỗ tay nhau một cách vui vẻ,cười tươi hớn hở nói.Phút chốc Mễ Lạc Tranh liền cảm thấy khó hiểu,mua gà cái gì cơ?
"Là sao? canh gà phủ thái phó thì liên quan gì đến Vương gia?"
Vừa dứt lời nha hoàn tiểu xuân liền nhanh nhảu nhảy vào đáp lời "Chung canh gà và chè tổ yến này là đích thân Nhiếp Chính Minh Vương chuẩn bị cho công tử đó,yến là cống phẩm bệ hạ ngự ban,còn gà là do Vương gia mua sống tửu lâu đứng đầu kinh thành rồi về tự nấu đó... công tử người không biết đâu,sáng nay Vương gia tay cầm con gà,dạo phố mua đồ rồi đưa tới phủ ta cái tràng cảnh náo nhiệt như thế nào đâu!! giờ khắp kinh thành ai ai cũng biết Nhiếp Chính Minh Vương thật tâm thích người đó!"
"Cơ mà lão gia tử hình như không vừa ý Vương gia cho lắm...cũng không mời ngài vào phủ làm khách như lúc trước,chỉ nhận đồ song tiễn về luôn,à...trước khi ra khỏi phủ Vương gia còn dặn rất kĩ bảo chúng nô tì phải chăm sóc công tử thật tốt!"
Hai mắt Mễ Lạc Tranh ánh lên vẻ kinh ngạc, đồng tử tròn xoe dạt dào ý cười,không khỏi vui vẻ mà ăn nhiều thêm vài miếng,nhai thịt gà mềm một cách hớn hở.
"Vương gia đã có lòng như vậy... bản công tử sao có thể khước từ phụ y được đây!"
Hai nha hoàn thấy cậu như vậy liền an tâm,xem ra công tử nhà họ vẫn còn tình ý với Nhiếp Chính Minh Vương.Ăn song đứng dậy muốn ra ngoài đi đạo nhưng thân thể hẳn còn yếu,đi không nổi,được vài bước lại muốn khụy xuống.
Nha hoàn đỡ lấy cậu,Mễ Lạc Tranh không khỏi dỡ khóc dỡ cười,bất giác nhớ tới đêm qua,y "uống nhầm" xuân dược mà cùng cậu cuồng ma loạn vũ liên hồi.Nhìn lại thân thể chính mình, tình trạng hiện giờ cũng chẳng tốt đẹp gì mấy, hai má phiếm hồng,môi nhỏ bặm lại cố ngăn hạnh phúc dạt dào đã lên tới khoé môi.
Cả đêm qua hai người điên cuồng quấn lấy nhau như vậy,khiến thân cậu ra nông nổi này thì chung canh gà đã là cái gì?nhưng rốt cuộc đây là cổ đại,lấy nam nhân làm đầu.Hành động của y qủa thực có một không hai.
Thế nhưng khúc mắc vẫn chưa giải,lời nói trước kia của nam nhân cậu vẫn nhớ như in trong đầu,đến tột cục là cái gì?mà lại có thể khiến sát thần như y lâm vào tình huống tiến thoái lưỡng nan như vậy! hết lần này đến lần khác ấp úng dối gạt,khúc mắc này rất có thể sẽ lần nữa ảnh hưởng đến tình cảm của cả hai,Mễ Lạc Tranh tuyệt đối không cho phép thứ nguy hiểm này tồn tại thêm nữa,hành hạ nam nhân đã qúa đủ rồi.
Không biết y đã chịu bao nhiêu uất ức phiền muộn,nếu không có hệ thống vào tối qua giải thích thì cậu đã đẩy y ra rồi,thực không ngờ trãi qua ba kiếp Mễ Lạc Tranh vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ người thương.Hai mắt nhắm ngiền, làm dòng lệ nóng chảy dài ra gò má phấn nộn, cậu tức giận chính bản thân mình,tại sao hết lần này đến lần khác tự cho là đúng bức ép y,hận đến ngiến răng nhưng tuyệt đối không để phát ra tiếng khóc.
"Các ngươi ra ngoài đi,ta muốn an tĩnh ngĩ ngơi một lát"
Mễ Lạc Tranh thoát ly khỏi hai nha hoàn,hất tay biểu ý rồi bám vào vách mà đi chậm tới bên giường.Tiểu mai và tiểu xuân tuy lo lắng nhưng lệnh chủ không thể cãi,hai cô nàng nhanh chóng dọn dẹp tất cả rồi lui ra.
Nằm xuống giường,lúc này không còn ai bên cạnh nữa,cậu hoàn toàn có thể khóc rồi,khóc thoải mái chẳng sợ ai làm phiền nữa.Trùm chăn cắn răng mà khóc,bỗng nhiên cảm thấy nhớ nhà nhớ bạn bè trước kia,mỗi kiếp đều ở bên y nhưng liệu đến cuối cùng vẫn sẽ nguyên vẹn như vậy sao?
Hai người thật tâm thật ý yêu nhau,nam nhân luôn xem cậu như trân bảo mà đối đãi sủng nịnh trong lòng bàn tay,tuyệt nhiên dù giận dỗi hay như thế nào cũng sẽ không tìm nữ nhân khác mua vui trêu ghẹo.Mễ Lạc Tranh khác họ, cậu mang thân phận khó nói,còn phải phải trãi qua bao lâu nữa chính bản thân cũng không rõ ràng,cậu sợ...nếu như kiếp sau nam nhân ấy không là y nữa thì sao!! chẳng lẽ cả đời phải ở bên cạnh người mình không yêu,cùng hắn cá nước thân mật? vậy chẳng khác nào cậu đội nón xanh cho y cả.Không! chuyện này tuyệt đối không thể nào!
Nghĩ ngợi càng nhiều càng khóc to hơn,từng cơn nấc nghẹn cứ thế dâng lên trong cổ họng mỗi lúc một nhiều,ai tới cậu cũng không gặp,ngay cả tổ phụ và biểu huynh cũng đành bất đắc dĩ để cậu an tĩnh một mình.
Tối hôm ấy bầu trời đầy sao,trăng thanh gió mát,Mộ Dung Huyền trong y phục dạ hành dùng khinh công nhẹ nhàng đến trên nóc nhà gỡ ngói chui vào,yên lặng đáp xuống căn phòng chập chớn ánh đèn cầy sắp tắt.Liền thấy thiếu niên an tĩnh nằm gọn trên giường,trời trở gió lạnh không chịu đắp chăn mà co ro cuộn tròn thân mình giống như mèo con.
Cả ngày hôm nay chẳng hiểu vì lí do gì, mà Từ lão và Thái Tử ở trên triều cứ cố tình quấn lấy y hỏi này hỏi nọ,nhất là lão thái phó lời mang địch ý hết sức rõ ràng,ngoại trừ lúc đưa canh thì lão cũng không hoan nghênh mời y vào phủ.Báo hại phải chờ đến lúc màn đêm buông xuống, khi ấy mới thể gặp mặt thiếu niên mà y mong nhớ suốt cả ngày dài.
Ngoại trừ bữa trưa thì ngay cả bữa tối cậu cũng không dùng,trông thần sắc mệt mỏi qúa độ, vì lo lắng cháu mình bị bệnh nên lão thái phó đã vào cung mời thái y đến chẩn trị.Đúng thật là không khoẻ,cảm mạo cộng thêm thể lực hao hụt yếu ớt nên mới trông tiều tụy như vậy.
Mộ Dung Huyền chậm rãi đi đến bên giường cậu,nhẹ nhàng kéo chăn bông đắp lên người thiếu niên,chợt thấy mắt cậu có vẻ sưng, chóp mũi còn ửng đỏ và hàng mi dài ươn ướt do nước mắt đọng lại.Lòng y đau sót khôn nguôi,ôn nhu đưa tay khẽ lau đi chúng bất chợt làm Mễ Lạc Tranh tỉnh giấc.
Từ trong cơn mơ thoát ra,thấy rõ nam nhân trước mặt là ai liền nhanh chóng bật người dậy ôm chầm lấy y,hai tay xiết chặt đầu không ngừng dụi,giống như rất sợ buông tay là y sẽ biến mất ngay vậy.
Mộ Dung Huyền thoáng ngạc nhiên,bịt mặt y vẫn chưa tháo mà thiếu niên đã ngay lập tức nhận ra ai rồi? xa nhau mới một ngày sao cậu lại ra nông nổi này chứ?
Quan sát một hồi liền ngồi xuống giường,gỡ bỏ khăn che mặt,một tay vỗ nhè nhẹ lên tấm lưng nhỏ bé của thiếu niên tay còn lại áp lên đầu cũng tương tự vỗ,an ủi người trong lòng đang khóc nấc từng cơn.
Cậu nhớ y đến thế sao?
Nghĩ đến đây y liền không khỏi vui vẻ,cảm giác kì lạ thoáng chốc bùng cháy dữ dội,từ xưa đến nay chưa bao giờ có với bất kì ai.Y hiểu rõ! đó chính là yêu mà thế gian đồn thổi.Đè nén cảm giác lo âu xuống tận đáy,chuyện này sẽ có ngày y nói ra nhưng không phải bây giờ,hít sâu một hơi giọng điệu ôn tồn hỏi "Bản vương nghe hạ nhận nói y nhi cả ngày hôm nay không chịu ăn gì,như vậy làm sao tẩm bổ thân thể đây hả?"
Mễ Lạc Tranh chưa vội đáp ngay,hai tay xiết eo vẫn không chịu buông ra chỉ thoáng nới lỏng ngẫng đầu đáp "Vương gia...y nhi nhớ người!" ánh mắt lấp lánh như sao trời,ngữ điệu đong đầy thương nhớ công kích nam nhân không kịp trở tay.
Mộ Dung Huyền xửng người,cậu là đang bày tỏ với y sao? vậy là y không ảo tưởng đúng chứ?
"Ta cũng nhớ đệ nhiều lắm"
Khẽ cong môi cười,hôn nhẹ lên má thiếu niên rồi đỡ cậu cùng nhau nằm xuống giường,đầu thiếu niên tựa lên ngực y,Mễ Lạc Trang một tay vòng qua eo tay còn lại đặt nhẹ lên bụng, nhu thuận cảm nhận thân nhiệt và nghe lấy nhịp thình đập thịch liên hồi ở lồng ngực bên kia.
Y cũng vậy!một tay trên vai một tay vòng eo,sam y mỏng dính sát thân nên y cảm nhận được vô cùng rõ ràng,làn da trơn nhẵn man mát như bạch ngọc của thiếu niên,trời nóng khi ôm thích ý vô cùng.
Lúc này y mới mở miệng lên tiếng gặn giọng hỏi nhỏ "Là ai làm đệ khóc? nói ra đi bản vương nhất định trừng trị hắn,thay đệ đòi lại công đạo!"
Mễ Lạc Tranh nghe song chợt tâm nổi lên ý xấu,khịt mũi tỏ vẻ đáng thương chớp mắt ngây thơ hỏi " Là thực sao? chàng có thể thay ta thiến hắn sao?"
Nghe từ "thiến" thân dưới y chợt cảm thấy lạnh lẽo,trên đời này làm gì có nam nhân nào không sợ thiến cơ chứ,thế nhưng kẻ đã khiến thiếu niên thương tâm như vậy y tuyệt đối không dung tha.
Lần nữa gằn giọng hỏi "Là ai?"
Mễ Lạc Tranh trông dáng vẻ ngiêm túc của y mà khẽ cười thành tiếng,bàn tay ở eo khẽ véo một cái rồi cong ngón tay búng nhẹ lên chóp mũi y,gian trá nói "Chàng thực sự là Nhiếp Chính à?sao có thể ngây thơ như vậy chứ? người ta nói mình chàng còn không biết sao?"
"Ta..." vẻ hung dữ trên mặt chưa kịp rút đi đã bị câu nói của thiếu niên chặn ngang,bất đắc dĩ đưa tay nhéo lấy miệng cậu kéo ra như mỏ vịt, giả vờ nghiêm túc trêu ghẹo nói "Đệ đó! nói dối thành thói rồi?"
Mễ Lạc Tranh hơi nhăn mày,đánh nhẹ lên tay y, xoa xoa cái miệng nhỏ hơi ửng đỏ của bản thân làu bàu nói "Làm gì có Vương gia nào như chàng chứ, toàn giở thói lưu manh ăn hiếp người ta"
"Nói xấu to như vậy là sợ người khác không nghe thấy đệ nói gì sao?"
"Hứ! vàng thật thử lửa cây ngay không sợ chết đứng,có gan làm thì phải có gan chịu chứ? chẵng lẽ chàng sợ miệng đợi dèm pha à?" Mễ Lạc Tranh mở to mắt điêu ngoa trắng trợn đáp,nào còn đâu dáng vẻ mèo con đáng thương ban nãy.
"Không cần? vậy bản vương về phủ đây!"
Mộ Dung Huyền làm bộ ra vẻ thấr vọng mất mát nói,mắt thấy nam nhân ngồi dậy định rời đi, cậu ngay lập tức không nói hai lời vòng qua đẩy vai y nằm phịch xuống gối,nhanh chóng giang chân ngồi lên bụng đè chặt nam nhân.Bắt chước giữ chặt hai cổ tay y đưa lên đầu giường, khuôn mặt xinh đẹp nhếch môi ra vẻ lưu manh nói "Bổn đại gia tốn nhiều vàng như vậy mua nàng về làm áp trại phu nhân,còn chưa làm ta thống khoái đã muốn bỏ đi rồi? nào có chuyện dễ dàng như vậy?"
Mộ Dung Huyền im lặng nhìn một loạt hành động trôi chảy của thiếu niên,ừm,cũng ra dáng lưu manh phết ấy chứ! y không ngại phối hợp miễn sao cậu vui là được.
"Ngươi...ngươi muốn làm gì...ta là nam nhân nhà lành sao có thể ở bên tên tặc cướp nhà ngươi..."
Lần đầu tiên trong đời y cố tỏ ra yếu thế,hơn nữa còn vào vai "sắp bị cưỡng bức",giọng điệu sơ sệt giả trân như vậy thực không khỏi ngượng ngùng.
Ánh mắt Mễ Lạc Tranh chết đứng giữa khoảng không,vẻ mặt thúi hoắc trông như heo mẹ sắp đẻ của y khiến cậu không nhịn được cười,ôm bụng nằm lăn xuống giường vừa cười vừa nhỏ giọng nói "Người...người nào dạy chàng mấy câu này vậy....ha ha ha cười chết ta rồi...còn bày đặt nam nhân nhà lành nữa chứ...ôi mẫu thân ơi đau...đau bụng qúa ha ha...."
Mộ Dung Huyền nghe song mặt càng đen hơn, trông nét mặt cười cợt đó của cậu liền không khỏi giận dỗi kéo chăn bông trùm kìn đầu.
Cười thêm một hồi cũng thôi,tay nắm chăn giật mạnh vài cái vừa hé được một góc đã bị ai đó nắm lấy cổ tay kéo mạnh vào bên trong.Dưới lớp chăn bông,Mộ Dung Huyền giữ lấy cổ cậu môi áp lên môi,không chút e ngại trao nhau những nụ hôn ngọt ngào ướt át....
Ý niệm miên man trong lòng Mễ Lạc Tranh ngay trong lúc này biến mất không thấy tăm hơi, nếu hai người về sau có thể mãi mãi như thế này thì tốt biết bao! vì dù sao cả đời cậu cũng không cầu việc gì hơn thế!