Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Ký chủ, sao cô không đánh lại họ đi, cần gì phải khổ vậy?"
Hệ thống thấy Hạ Phong Linh lại trèo lên tường vừa ăn vừa nhìn một đám ngốc chạy lòng vòng phía dưới thì khó hiểu, với tính cách của cô sớm phải đánh cho bọn chúng một trận rồi mới đúng, sao lại phải chạy chứ?
Mãi đến khi nhìn thấy nữ chính, hệ thống mới hiểu, Hạ Phong Linh nào có bỏ chạy, là đang dụ mấy tên ngốc kia đi xử lý nữ chính giùm mình thì có.
Ngày xưa nữ chính chuyên lợi dụng khuôn mặt giống nguyên chủ để gây họa thì Hạ Phong Linh sao có thể không nhân cơ hội này mà kéo phiền phức cho cô ta chứ.
Thế nên Hà Vy đôi khi sẽ bị tấn công một cách khó hiểu, Vương Quân vì lo lắng cho an toàn của cô nên tạm thời bảo cô đừng ra ngoài, tập trung xử lý mấy người này trước đã.
Nam chính ra mặt, chiêu của Hạ Phong Linh liền mất tác dụng, thế nên Hạ Phong Linh cũng chẳng chạy nữa, trực tiếp đánh thẳng luôn.
- tôi nói thật với mấy người nhé, mấy người bắt tôi thì có ích gì, tôi cũng đâu phải bang chủ bang Hải Long, thích thì đi mà tìm hắn đánh.
Đám người bị Hạ Phong Linh đánh cho nằm bẹp dưới đất: "..."
Bang Hải Long là quái vật à, đến một đứa con gái nhỏ nhắn như thế mà cũng có thể đánh cho bọn họ thảm như vậy.
- thay vì đi bắt tôi, mấy người sao không đi bắt Hà Vy đi.
Đám người kia không muốn nhưng mà sau khi bang chủ của họ bị đánh một trận, bọn họ liền ngoan ngoãn nghe lời cô mà đi bắt Hà Vy.
Sau đó Hạ Phong Linh như được khai sáng, cứ có băng nhóm nào đến bắt cô là cô lại đánh đến hang ổ của họ.
Sau đó mọi người trong giới liền truyền tai nhau một lời nguyền, bất cứ ai đến bắt Hạ Phong Linh đều sẽ trở thành thuộc hạ của cô ấy.
Sau đó từ việc muốn bắt cô để uy hiếp Bắc Dã liền biến thành một cuộc chiến phá bỏ lời nguyền kia.
Từ bang lớn đến bang nhỏ thi nhau xếp hàng tới.
Có người đưa đến cửa Hạ Phong Linh làm sao bỏ lỡ cơ hội tốt như thế chứ, thế là cứ đánh thôi, cho tới một ngày cô vừa đánh xong một nhóm người thì đụng phải người quen.
||||| Truyện đề cử: Nữ Phụ Pháo Hôi Muốn Độc Sủng |||||
- tiểu thư, lên xe đi.
Hạ Phong Linh có chút kháng cự, nhưng hiển nhiên Bắc Dã không cho phép cô từ chối cứ thế nhét người lên xe trở về.
- tiểu thư, sau này cô đừng chạy lung tung nữa, tôi sẽ lo lắm.
Mi lo lắng liên quan quái gì đến ta, Hạ Phong Linh bất giác dịch người ra sát cửa xe, hai tay ôm lấy bản thân, Bắc Dã nhìn có chút buồn cười, hắn táp xe vào lề đường rồi đột nhiên vươn người sang, Hạ Phong Linh lập tức cảnh giác.
Làm gì? Làm gì?
- tiểu thư sợ tôi?
- không có.
- vậy sao cô phải cách xa tôi như vậy?
Ai biết, bản năng thôi mà.
- nam nữ khác biệt, nghe câu này chưa?
Hạ Phong Linh chống chế, Bắc Dã hơi cười nhẹ rồi lại lui về chỗ cũ dịu dàng nói.
- tiểu thư không cần sợ tôi, cô là cô chủ của tôi, không có sự đồng ý của cô tôi sẽ không làm cái gì cả.
...
"Tiểu thư không cần sợ tôi, cô là cô chủ của tôi, không có sự cho phép của cô tôi sẽ không làm gì cô cả."
Trong đầu Hạ Phong Linh chỉ toàn là câu nói đó, xua thế nào cũng không đi, Hạ Phong Linh chán nản.
Vì sao cô lại cảm thấy người này quen thuộc với mình như thế nhỉ?
Trong lòng Hạ Phong Linh lướt qua vài suy nghĩ mơ hồ, cô cố ghép lại chúng nhưng lại không tài nào ghép chúng lại được, sau cùng cô chỉ có thể từ bỏ.
Nghĩ không ra thì thôi, về nhà ăn cơm trước đã.
Hệ thống nhìn thanh tiến độ tình cảm lên xuống như điện tâm đồ thì tuyệt vọng.
Nó cuối cùng cũng phát hiện ra rồi, không phải nó bị nhiễm vi rút mà là do ký chủ nhà nó làm ra.
Cô không thích mục tiệu nhiệm vụ của mình, nhưng mà bởi vì các mục tiêu nhiệm vụ đều là chủ nhân của nó hóa thành nên cô bất giác sẽ bị họ thu hút, nhưng mà nội tâm cô luôn kháng cự nó nên thường hay áp chế thứ cảm xúc kia lại để nó nằm trong hạn mức an toàn, vì thế nên tình cảm của cô mới lên xuống thất thường như thế.
Có ký chủ thần kinh như vậy hệ thống quả thực mệt mỏi quá mà.
Lúc Hạ Phong Linh trở về thấy ông Hạ đang ngồi ở phòng khách đợi cô thì hơi ngạc nhiên.
- ba tỉnh khi nào vậy?
Ông Hạ: "..." là con gái ruột sao?
Hạ Phong Linh trầm mê trong việc mở rộng địa bàn nên đương nhiên không biết ông Hạ đã tỉnh, chỉ là hiện tại ông vẫn phải ngồi xe lăn mà thôi.
- ba nghe Lục Vân kể rồi, sau này nếu không có việc con ít ra ngoài vẫn hơn, thế giới ngầm bây giờ rất loạn.
Hạ Phong Linh vừa nghe là biết ba mình vẫn chưa biết thế giới ngầm giờ loạn như vậy cũng có công của con gái mình.
- vâng ạ.
Hạ Phong Linh nghĩ thì nghĩ vậy nhưng lễ phép nói, ông Hạ lại nói tiếp.
- đúng rồi, để đảm bảo an toàn từ giờ Bắc Dã sẽ đi theo bảo vệ con.
- con...vâng ạ.
Hạ Phong Linh nghĩ nghĩ một chút cuối cùng gật gật đầu.
Sau khi nói thêm vài câu với ông Hạ cô liền đi lên phòng, Bắc Dã thân là cận vệ của cô cũng đi lên theo, sau khi đi khuất khỏi tầm mắt ông Hạ, Hạ Phong Linh âm u nhìn hắn.
- anh theo dõi tôi?
Hạ Phong Linh có thể nói là lượn lờ khắp nơi, ngày ở chỗ này, tối ở chỗ khác, ban nãy còn thấy cô đang ăn ở thành phố A, chốc sau đã thấy đánh nhau ở thành phố B rồi, thế mà Bắc Dã lại có thể chính xác đoán được vị trí cô ở đâu mà đến tìm, cô có thể không nghi ngờ sao.
- tôi cũng là vì sự an toàn của tiểu thư mà thôi.
Bắc Dã nói như lẽ đương nhiên, Hạ Phong Linh không phục.
- tôi là cô chủ của anh, không phải tội nhân, hơn nữa tôi cũng không cần anh bảo vệ.
- tiểu thư bảo vệ cô là chức trách của tôi.
Hạ Phong Linh cũng biết có rất nhiều bang phái là do Bắc Dã ở phía sau tác động nên cô mới có thể chiếm được chức bang chủ dễ như vậy, nhưng có lẽ bởi vì Bắc Dã là mục tiêu nhiệm vụ của cô nên Hạ Phong Linh luôn có ác cảm với hắn, quan trọng nhất là cô có thể tự mình làm được thì việc gì phải nhờ đến hắn chứ, cô nhìn yếu đuối như thế à? Còn nữa bản tiểu thư đây ghét nhất là bị người khác khống chế, đừng có mà ép cô điên lên, cô mà điên lên thì mi sẽ thảm lắm.