Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đây là lần thứ tám hắn hỏi.
Dù biết rằng hắn là người có tính tình nóng nảy nhưng chưa bao giờ như vậy cả. Chỉ là Tần Nhất đã ở cạnh sư phụ nhiều năm rồi nên coi như có chút hiểu biết. Từ lúc đi ra khỏi Nam gia, gia chủ bắt đầu cảm thấy không ổn. Thậm chí đến cả xử lý người phản loạn cũng đưa cho hắn xử. Xem ra, hẳn là đang đợi một ai đó đến. Hơn nữa lại còn vẽ lại chi tiết bản vẽ của Đường Gia..
Tần Nhất mở miệng nói:
"Gia chủ có muốn trở về để xem lại lần nữa không?"
Dù sao cũng đã ở đây chờ được một ngày rồi, lông mày của Đường Khô có chút động đậy. Thân là phụ nữ, nên không phải lúc nào cũng chủ động được. Có lẽ nàng ấy cũng thẹn thùng.
"Ân."
Hắn thản nhiên lên tiếng cùng với bóng dáng kia rất nhanh đã biến mất trong chiều tà.
Tần Nhất nhìn gia chủ của mình dời đi, sửng sốt mất một hồi lâu.
Rốt cuộc thì vị gia chủ này đang đợi ai?
Chẳng lẽ lại có thể khiến gia chủ phản ứng kích động đến như vậy?
Đường Khô lại đi ra sân, ánh nắng chiều tà dần dần biết mất đêm cũng sắp tới.
Hắn đứng ở trước cửa khuê phòng.
Một lúc sau.
Đưa tay ra đẩy cửa phòng, tưởng rằng hắn chờ nữ tử ở bên trong. Nhưng mà liếc mãi không thấy một người. Bước thong thả vào bên trong phòng không thấy chủ nhân đâu.
Gia chủ Đường Khô cảm thấy rằng như đang ở chính nhà mình vậy, đi dạo quanh phòng một vòng, đang đi thì những ký ức của đêm hôm trước bỗng hiện về. Xoa hai đầu ngón tay, mí mắt rũ xuống, che khuất đi cảm xúc đang thoáng dao động kia.
Đi được một vòng, Đường Khô ngồi trên ghế, mặc áo choàng đen cùng với mái tóc màu đen khiến cho toàn thân lạnh như băng. Hắn ngồi thẳng lưng, hai tay đặt lên dùi, yên lặng chờ đợi, chờ đợi được nửa canh giờ thì bên ngoài trời đã tối.
Vẫn không thấy nữ nhân kia đâu, nét mặt của Đường Khô vẫn không thay đổi.
Nàng ấy đang làm gì vậy?
Có phải vì ngại quá nên trốn đi không?
Tần Nhất vừa tới đây thì thấy gia chủ đang ngồi một mình trong khuê phòng của cô gái kia. Chưa thể nào cảm thấy được thể thống hay một chút lễ nghi nào nên Tần Nhất không dám đi vào, vẫn đứng ở ngoài cửa. Chắp hai tay vào với nhau, cung kính nói:
"Gia chủ, yến tiếc sắp bắt đầu. Nam gia cùng và Tư Đồ gia cùng với mọi người đã tới rồi ạ."
Đây là ba gia tộc có gia thế.
Đó là Nam gia, Tư Đồ gia và Đường gia.
Bởi vì nhiều thế hệ kế thừa, nên gia thế rất là hùng hậu. Hơn nữa, toàn dân đều tập võ tu luyện, cho nên quan niệm tôn trọng kẻ mạnh đã ăn sâu vào trong máu và tâm trí. Khiến cho sự ảnh hưởng hoàng quyền đế quốc đang dần dần suy yếu, ít nhất trong lúc này, ảnh hưởng của ba gia tộc đã vượt qua thế lực của đế quốc.
Tồn tại một gia tộc cường thịnh.
Mà bây giờ, do Đường Khô đã ngồi lên vị trí trưởng bối.
Dưới sự lãnh đạo của hắn thì việc Đường gia vượt qua hai gia tộc kia là rất mơ hồ. Hơn nữa, bữa yến tiếc tối nay cũng là để thúc đẩy mối quan hệ của nhau và cũng là thử thách lẫn nhau.
Hơn nữa Nam gia gia chủ đã chết nên hiện giờ là chi hệ ngồi lên ngai vàng của gia chủ.
Dù là địch hay là bạn thì vẫn phải để ý.
Một hồi lâu sau.
Rốt cục cũng thấy Đường Khô bước ra từ trong khuê phòng cùng với chiếc khăn tắm của nữ tử. Giọng hắn thờ ơ, lạnh lùng nói:
"Đi thôi."
Giọng nói trầm xuống, Tần Nhất chắp hai tay với nhau trả lời:
"Vâng ạ."
Gia chủ so với lúc trước thì lạnh lùng hơn trước.
Tần Nhất cúi đầu xuống, tâm tư của gia chử là thứ mà hắn không bao giờ có thể đoán được. Đi theo sau gia chủ rồi hai người cùng nhau biến mất dưới bóng đêm.
* * *
Đã một ngày Nam Nhiễm không hồi phủ.
Rốt cục đã làm cái gì?
Chỉ là Nam Nhiễm đại tiểu thư thấy hôm nay đã trễ như thế này rồi nên không có về nhà mà tới luôn Đường gia. Khi nàng vừa vặn tới nới thì nàng cùng thúc phụ Nam Lăng đi xuống xe.