Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vừa nói xong.
Rầm.
Cửa Hội học sinh hoàn toàn bị đóng lại.
Nam Nhiễm bị ngăn cách ở ngoài cửa.
Tiểu Hắc Long nhìn ký của nhà mình giống như đang nhìn bệnh nhân tâm thần.
【 Ký chủ, cô đang lầm bầm lầu bầu sao? 】
Nam Nhiễm nhắm mắt lại, dựa vào trên cửa, nghĩ đến cảnh tượng kinh diễm chính mình vừa nhìn đến kia.
Ừm, nhất định phải tìm một nơi lớn một chút, sắp xếp cho hắn ở bên trong.
Tiểu Hắc Long ở trong đầu cô luôn không ngừng nói chuyện.
Chỉ là nói nửa ngày, ký chủ một câu cũng không trả lời.
Giống như nghe không được nó đang nói chuyện vậy.
Tiểu Hắc Long nghi hoặc
【 Ký chủ, ký chủ? 】
Ký chủ không động tĩnh.
Tiểu Hắc Long bỗng nhiên mở miệng
【 Ủa? Dạ minh châu ai làm rớt nè? 】
Tiếng nói vừa dứt, Nam Nhiễm giật giật, tầm mắt quét một vòng.
Trên đất tất nhiên không có dạ minh châu.
Thanh âm của cô chậm rãi
"Lừa ta?"
Tiểu Hắc Long thấy ký chủ của mình như vậy, run run một chút
【 Ờ, ờ, người ta cũng chỉ là thử xem cô có nghe thấy hay không thôi mà. 】
Nói xong Tiểu Hắc Long lại lập tức nói
【 Ký chủ, cô đang suy nghĩ gì vậy? 】
Nam Nhiễm:
"Suy nghĩ xem nên đem dạ minh châu đặt ở nơi nào là thích hợp."
Tiểu Hắc Long sửng sốt
【 Hả? 】
Chỉ một chút thời gian nó ngẩn ngơ như vậy.
Nam Nhiễm đã dùng chân, ầm một tiếng
Đá văng cửa Hội học sinh ra.
Bên trong, Bạc Phong đang chuẩn bị thay quần áo.
Đột nhiên nghe được thanh âm xâm nhập.
Cậu mặt vô biểu tình ngẩng đầu, vừa nhìn về phía Nam Nhiễm, vừa giữ chặt những nút áo đã cởi ra.
Nam Nhiễm dùng một bàn tay chống bàn, nhảy lên, rơi xuống, tóc dài ở giữa không trung vẽ ra một độ cong duyên dáng.
Chớp mắt, cô đã xuất hiện trước mặt Bạc Phong.
Bước chân vừa mới đứng vững.
Rầm! Một tiếng.
Trên tay cô có cái ly không biết lấy từ chỗ nào, trực tiếp nện lên đầu Bạc Phong.
Ba giây đồng hồ sau.
Nam Nhiễm khiêng nam sinh đã ngất đi ra ngoài.
Sau một đoạn thời gian yên tĩnh lâu dài, thanh âm run rẩy hoảng sợ của Tiểu Hắc Long vang lên:
【 Ký chủ, cô cô cô, cô định làm gì? 】
Nam Nhiễm đương nhiên:
"Đem hắn giấu đi"
Tiểu Hắc Long
【 Tôi tôi tôi tôi ······】
Tiểu Hắc Long mới lần đầu làm hệ thống, chưa từng gặp qua chuyện thế này,
Liền nghe Nam Nhiễm tiếp tục mở miệng
"Cậu thân là một hệ thống, có phải hay không nên phát huy chút tác dụng, phát cho ta một cái lồng sắt lớn chút?"
Rốt cuộc vẫn là lần đầu tiên cô nhìn thấy một viên dạ minh châu hoàn mỹ như vậy, sáng chói như vậy.
Đem vào trong phòng tối nhỏ, có phải hay không có hơi khó coi?
Thanh âm trẻ con của Tiểu Hắc Long lập tức thay đổi, không biết là bị dọa hay là cảm thấy khủng bố.
【 Ký chủ, cô đem người nhốt lại, đây là cưỡng chế người khác tự do thân thể, là trái pháp luật đó ký chủ! 】
Mí mắt Nam Nhiễm còn không thèm chớp một cái, khiêng người liền đi.
Trái pháp luật?
Đó là thứ gì?
Có thể ăn được sao?
Còn hấp dẫn cô hơn cả dạ minh châu sao?
Thật vất vả tóm được dạ minh châu.
Trả trở về?
Không thể nào.
Nam Nhiễm mù luật căn bản nghe không hiểu rốt cuộc nó đang nói cái gì.
Cho đến, thanh âm của Tiểu Hắc Long thay đổi ngữ điệu:
【 Leng keng, hệ thống cảnh báo, giá trị hắc ám trong nội tâm của ký chủ Nam Nhiễm vượt qua 50%.
Xin ký chủ đình chỉ tất cả hành động gây nguy hại đến người khác, nếu không sẽ phải chịu trừng phạt. 】
Giọng nói của Tiểu Hắc Long vừa ngừng lại.
Chân Nam Nhiễm liền tạm dừng một chút.
Sau đó cúi đầu, nhìn về phía mắt cá chân phải của mình.
Chỗ đó đang có một chuỗi hình xăm vòng quanh mắt cá chân của cô.
Cảm giác nóng rát đau đớn thoáng truyền đến.
Nam Nhiễm cũng không cho rằng hình xăm này đặt ra là để cho đẹp.
Hiển nhiên, chỉ cần cô tiếp tục hành động, thì cái hình xăm mới xuất hiện này sẽ trừng phạt cô.
Nam Nhiễm hạ mí mắt xuống, không biết đang suy nghĩ gì.
Liền ở giờ phút cô im lặng này.
Bỗng nhiên cô cảm nhận được nam sinh bị cô khiêng trên vai có động tĩnh.
Vừa định ra tay.
Thì nam sinh này ra tay càng nhanh, lực lượng càng mạnh.
Chớp mắt, Nam Nhiễm đã bị người ta nắm bả vai quăng ra ngoài.
Mũi chân của cô dẫm vào vách tường, dừng ở cách nam sinh một khoảng cách.