Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trình Tiền không có kinh nghiệm diễn như Thẩm Ánh An, ngay từ đầu cũng luôn NG.
Nhưng cũng may thái độ của anh ta vô cùng tốt, luôn cẩn thận từng li từng tí học hỏi kinh nghiệm từ Khuyết Chu, sau đó dùng tiền lương ít ỏi của mình mời Khuyết Chu ăn hoặc uống, phần lớn đều ở nơi công cộng, sẽ không mang đến phiền phức gì cho Khuyết Chu.
Tiến độ phía sau càng lúc càng nhanh.
Nhưng Yến Thanh lại không thường xuyên đến đoàn làm phim.
Hạt vừng nhỏ nói tình huống trong nhà Yến Thanh có chút phức tạp, sức khỏe mẹ Yến Thanh không tốt lắm, cho nên trong khoảng thời gian này thường xuyên về nhà.
Khuyết Chu cũng không nghĩ nhiều, hơn bốn tháng sau, sau cảnh diễn cuối cùng của cô thì cũng đóng máy.
Lữ Bạch Trinh còn khóc bù lu bù loa ở đoàn làm phim.
Sau này Khuyết Chu không có ở đoàn làm phim, cô ấy không còn cách nào nửa đêm ngủ cùng một giường với Khuyết Chu, sau đó kể cho Khuyết Chu nghe những suy nghĩ vụn vặt của mình.
Cũng sẽ không có người nói trúng tim đen, phát hiện phương diện diễn xuất của mình không đủ.
Từ sau khi Lữ Bạch Trinh nhận được nhiều giải thưởng, cô ấy gần như không hoạt động trên weibo.
Một là lười, hai là không thích thể hiện một mặt yếu ớt của mình trước mặt cư dân mạng.
Thế nhưng ngày Khuyết Chu đi, cô ấy phá lệ viết một bài văn thật dài, sau khi chụp màn hình thì lên weibo Ngải Đặc Khuyết Chu.
Khuyết Chu có chút muốn cười.
Hạt vừng nhỏ hỏi: "Tỷ tỷ, tỷ có cảm thấy nhân loại quá yếu đuối không?"
Khuyết Chu lắc đầu: "Nhân loại chưa bao giờ yếu đuối, ta cảm thấy rất đáng yêu."
"Tỷ tỷ hình như quen biết nhân loại?"
"Ta sống nhiều năm như vậy, quen biết vài nhân loại là chuyện rất bình thường."
"Cho nên tỷ tỷ, rốt cuộc tỷ sống bao lâu rồi?"
"Không nhớ rõ... Ngàn năm vạn năm? Không biết, quá dài."
Cuộc sống lâu dài quá nhàm chán.
Vẫn là làm nhân loại tốt hơn.
Sống một trăm năm, sau đó tiến vào luân hồi.
Sinh mệnh dài đằng đẫng thì có ý nghĩa gì chứ, cô không phải không chiếm được thứ mình muốn.
xxx
Thành phố A, Yến gia.
"Tiểu Thanh à, cuối cùng con cũng chịu trở lại, mẹ con luôn nhắc tới con, nhắc tới con nhiều ngày rồi." Yến Hải đứng bên giường bệnh.
Yến Thanh đứng một bên, nhìn chằm chằm người phụ nữ đang nhắm mắt trên giường bệnh.
Khuôn mặt người phụ nữ lõm xuống, sắc mặt xanh trắng, hết sức không tốt.
Như một người sắp chết.
Đó là mẹ của Yến Thanh, có quan hệ huyết thống với cậu.
Trong lòng Yến Thanh thậm chí không có gợn sóng gì, có chút chán ghét mùi nước khử trùng.
Cậu ừ một tiếng, sau đó không nói gì khác, giống như người nằm trên giường, trong lỗ mũi cắm ống không phải mẹ của mình mà là một người xa lạ.
Yến Hải thở dài: "Chuyện hồi nhỏ của con, mẹ con cũng là bất đắc dĩ, đến bây giờ con vẫn còn giận mẹ con sao?"
Ánh mắt Yến Thanh có chút thay đổi, nhưng cũng chỉ thay đổi một chút, sau đó nói: "Không có, không giận."
"Mẹ con đã như vậy rồi, con đừng đi sáng tác nhạc, đừng ở trong giới giải trí nữa, trở về với mẹ con không được sao?"
"Chị đâu?"
"Chị con..." Yến Hải dường như đã quen với lời nói trước sau không đồng nhất này của Yến Thanh: "Chị con đang ở công ty."
Yến Thanh gật đầu: "Công ty chắc không có chuyện gì, không có lỗ gì đâu nhỉ?!"
Yến Hải không rõ cậu hỏi vấn đề này làm gì, chỉ lắc đầu, sau đó có chút tức giận: "Sao con luôn nói những câu không quan trọng này."
"Con chỉ muốn nói, nếu như công ty xảy ra chuyện thua lỗ, trong tay con còn có chút tiền, cũng đủ cho bà ấy mời một hộ lý, con không phải hộ lý, không có cách nào giúp được gì cho bà ấy."
Sửng sốt nửa phút, Yến Hải mới phản ứng được Yến Thanh muốn nói cái gì.
Cái loại lạnh lùng này làm cho ông ta phẫn nộ trong nháy mắt, nghĩ đến lúc cậu còn nhỏ bị vợ ông ta nhốt trong phòng tối suốt nửa tháng, may mà được con gái cứu ra.
Từ đó về sau, một đứa trẻ hoạt bát biến thành như bây giờ, lạnh lùng tới cực điểm.
Nhưng cũng là vì vợ ông ta bị trâm cảm sau khi sinh, ông ta lại vì công ty nên không có cách nào luôn ở bên cạnh vợ của mình.
Yến Hải nhìn người vợ xinh đẹp biến thành bộ dáng bây giờ trên giường bệnh, ông †a vô cùng đau lòng vô cùng: "Mẹ con cũng là vì sinh con nên tính cách có chút cực đoan, tốt xấu gì bà ấy sinh ra con, con không thể thông cảm thông cảm cho mẹ con được sao?"
"Có thể, cho nên con mới tới."
"..." Cảm giác vô lực xông lên não, Yến Hải hít sâu một hơi: "Con có thể viết nhạc cho nhiều người như vậy, nhưng chưa từng nghĩ tới viết nhạc cho ba, viết nhạc cho mẹ ruột con?"
"Rầm!" Cửa bị mở từ bên ngoài.
Người phụ nữ mặc vest đứng ngoài cửa.
Tướng mạo cô ấy tương tự Yến Thanh đến bảy phần, nhiều hơn chút dịu dàng và trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Lông mày thon dài cau lại.
Yến Nhược cầm lấy tay em trai, ngữ khí hết sức không tốt: "Ba, nếu ba không biết nói thì tự khâu miệng lại đi."
Đối mặt với con gái của mình, Yến Hải luôn có chút sợ hãi, tướng mạo cô ấy càng giống như vợ của mình, tính cách vô cùng cường thế, bây giờ công ty trong nhà đều là Yến Nhược một tay điều khiển, nữ cường nhân trong nữ cường nhân.
Mà cô ấy có quan hệ rất tốt với Yến Thanh, tốt tựa như Yến Nhược mới là mẹ Yến Thanh.
Chuyện vào giới giải trí, lúc ấy người trong nhà cũng chỉ có một mình Yến Nhược ủng hộ Yến Thanh.
Yến Nhược vừa đến, Yến Thanh mới giống như tìm lại linh hồn của mình.
Trong mắt cậu hiện lên thần thái yếu ớt, đầu nghiêng về phía chị của mình nhưng không nói lời nào.
Yến Hải có chút sợ hãi nói: "Ai bảo em trai của con luôn không về nhà."
Yến Nhược cười lạnh: "Nó và con đều bận rộn, không giống ba cả ngày không có việc gì làm, vì sao mẹ ngã bệnh, không phải là ba không trông chừng mẹ mới khiến mẹ mệt mỏi nên ngã sao?"
"Con nói thế với ba con đó à..." Sắc mặt Yến Hải trắng bệch, muốn phản bác nhưng nhìn bộ dáng hùng hổ của con gái, lại thấp giọng xuống.
"Tiểu Thanh không làm gì sai, lúc đó nó mới bao lớn? Mới bốn tuổi thì biết cái gì, lúc trước nếu không phải ba không thường xuyên về nhà thì mẹ sẽ buồn bực không vui sao? Nếu không phải ba ở bên ngoài làm loạn, có thêm một đứa con riêng, mẹ sẽ tinh thần thất thường sao? Lỗi của ba là không quan tâm đến mẹ và Tiểu Thanh, mẹ như bây giờ đều trách ba, Tiểu Thanh là cái người vô tội nhất, nhưng lại bị tổn thương đến tâm lý, bây giờ ba còn ở đây chỉ trích nó?"
Vừa nhắc tới những chuyện đã từng xảy ra, Yến Hải hận không thể rúc đầu vào khe hở, nhưng trên mặt đất không có khe hở nào để ông ta chui xuống.
Ông ta ấp úng, không biết lần thứ bao nhiêu yếu ớt phản bác: "Ba chỉ là... Lúc ấy còn trẻ."
"Đừng kiếm cớ là mình còn trẻ, Tiểu Thanh mới mười chín tuổi, nó còn trẻ hơn con, dựa theo cách nói của con, nó phản nghịch không về thăm mẹ cũng không sao."
"..." Yến Hải hoàn toàn im lặng.
Cái miệng này của con gái ông ta ông ta biết.
Dù sao từ khi con gái trưởng thành tới nay, ông ta cũng không có một lần có thể nói qua cô ấy.
Yến Thanh bị Yến Nhược lôi ra khỏi nhà.
Nhà của bọn họ rất lớn, là một biệt thự bốn tầng.
Nhưng Yến Thanh cũng rất áp lực, đi theo phía sau chị gái, một đường ra khỏi cửa biệt thự và cửa sân, cậu mới cảm giác mình giống như một lần nữa sống lại.
Yến Nhược mỉm cười nhìn cậu, đau lòng xoa lên tóc của cậu, mặc dù em trai đã cao hơn mình một cái đầu.
Cô ấy nói sang chuyện khác: "Nghe nói em phát ca khúc mới, còn mời một nữ diễn viên làm nữ chính trong MV?”
Ánh mắt Yến Thanh sáng lên, gật đầu.
"Cô gái kia chị cũng biết, cô ấy là tiểu thư của Khuyết gia, nếu em thích, ngày mai chị sẽ hẹn ba mẹ cô ấy ra gặp mặt."
"Ừm... Hả??" Yến Thanh ngẩng đầu: "Chị, em không hiểu chị có ý gì?!"
Yến Nhược ánh mắt mập mờ: "Chị hiểu em, là mối tình đầu của em, mà cô gái kia còn đẹp như vậy, chị hiểu ý em mà-"
Yến Thanh:???