Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Quân Dao cũng mỉm cười vẫy tay đáp lại Lăng Lãnh sau đó liền kéo Tiêu San ra một bãi cỏ gần đấy ngồi xuống.
Tiêu San ban nãy chứng kiến cảnh tượng bắn ra màu hường phấn của hai người hiện giờ đã trợn tròn mắt. Tiêu San vồ lấy bả vai Quân Dao lắc mạnh, miệng liên tục tra hỏi.
- Nói nhanh! Hai người rốt cuộc là cái quan hệ gì thế?
- Theo đuổi!
- Cái gì?
- Tớ theo đuổi cậu ta.
Quân Dao rất nhẹ nhàng trả lời mà không biết câu nói ấy đã làm cho Tiêu San hoá đá. Tiêu San chơi với Quân Dao từ lúc cô mới năm tuổi, bây giờ đã qua mười hai năm. Đây là lần đầu tiên Quân Dao nhà cô công khai theo đuổi nam nhân! Chính là độ tuổi nổi loạn, nó mang theo luôn tiền đồ của bạn thân cô rồi!
Lăng Lãnh sau khi thảo luận vài vấn đề với thầy thể dục xong liền chạy đi tìm cô. Hắn bước lại gần bãi cỏ, ngồi xổm xuống vò lấy mái tóc nâu mềm của cô.
- Đến học thể dục à?
- Không, tôi đến xem cậu chiến thắng.
Cô cười một nụ cười thật tươi, không nhanh không chậm đáp. Câu nói của cô không phải là " Đến xem cậu thi đấu " mà lại là " Đến xem cậu chiến thắng ".
Hắn nghe xong không hiểu sao lại cảm thấy rất vui, nhoẻn miệng cười thật nhẹ. Hoá ra, cô tin tưởng hắn đến vậy. Trận này, hắn nhất định phải thắng.
Lăng Lãnh ở lại một lúc rồi lại chạy về sân. Hiện tại hai đội đấu đã có mặt đầy đủ, đội trưởng của hai đội chính là hắn và Tạ Tấn Khang.
Tiếng còi trọng tài vừa rít lên, Lăng Lãnh như báo đói chạy đến cướp bóng, lách qua đội đối thủ ném bóng về rổ, thuận lợi ghi được một điểm.
Tạ Tấn Khang cau mày, sắc mặt có phần hơi trầm. Anh lao người lên, cướp lấy bóng, chạy về rổ bên đội của hắn thì bị hắn cản lại. Cả hai cứ giằng co một hồi không ai chịu nhường ai.
Bất chợt, từ đội của Tạ Tấn Khang, một tên cao gầy xông ra ngáng chân đè lên một thành viên của đội hắn. Thành viên ấy ngã xuống rít lên, chân của cậu còn lồi ra một đầu xương, trông ghê vô cùng.
Lăng Lãnh nhìn cảnh kia giận dữ lớn tiếng, thiếu chút nữa xông vào đấm chết thằng chơi bẩn kia.
- Con mẹ nó, mày chơi dơ vừa thôi!
Thầy thể dục thấy tình hình không ổn liền ra can ngăn.
- Vụ việc vừa nãy lát nữa thầy sẽ xem lại camera. Bây giờ đội của em Lăng đang thiếu mất một người, em xem có ai thay thế không?
Hắn cau mày. Đội của hắn đều là những người chơi rất giỏi, vốn không hề nghĩ bị tính kế nên cũng chẳng chọn thành viên dự bị. Bây giờ thiếu mất đội viên, nếu không tìm được người chắc chắn sẽ thua cuộc.
Quân Dao ở trong bãi cỏ nhìn rõ mồn một tất cả từ đầu đến cuối, cô đứng dậy phủi mông, sải bước đến giữa khu đấu.
- Bạn học Lăng nếu không chê thì có thể chọn tôi.
Giọng nói nghịch ngợm vang lên, Lăng Lãnh theo phản xạ nghiêng đầu nhìn về nơi phát ra tiếng nói. Từ trong đám đông, một cô gái cao ráo xinh đẹp bước ra.
Lăng Lãnh nhìn thấy thân ảnh quen thuộc liền bất giờ thốt lên.
- Sao cậu ở đây?
- Sao? Không cho à? Thầy nói xem, em có chơi được không?
- Thật ra không hẳn không thể, thầy chỉ sợ em là con gái, sức khoẻ sẽ kém cạnh với các bạn nam.
- Vậy... thay tên gầy gò xấu xí chơi bẩn kia bằng một bạn nữ đi. Chắc bạn Lục Trà cũng chơi được nhỉ?
Quân Dao bày ra bộ mặt đắn đo, bàn tay nhỏ chống cằm đăm chiêu suy nghĩ. Lát sau lại giơ tay chỉ về tên chơi dơ hồi nãy cười cười, tiếp đến không nhanh không chậm tiến về phía Lục Trà đang ngồi ở ghế đá.
- Cậu chơi với mình được chứ?
- A, mình sợ... mình không xứng tầm chơi với cậu...
- Thôi nào, đừng làm như mình bắt nạt cậu vậy chứ? Với chả lẽ... mấy cái danh hiệu huy chương vàng bóng rổ nữ của cậu là bỏ tiền mua sao?
- Mình không có!
- Vậy chơi thôi. Dù mình biết cậu có hơi tự ti khi chơi với người vừa xinh đẹp vừa tài giỏi như mình nhưng không sao, mình không để ý.
Quân Dao vô liêm sỉ nói xong liền kéo Lục Trà ra sân.
Lục Trà ở đằng sau cúi đầu xuống, những vạt tóc đen nhánh phủ xuống che đi khuôn mặt cau có xấu xí. Thầm tức không thể xé xác con nhỏ trước mặt ra. Cô ta chính là đã tốt bụng cho Quân Dao một chút thể diện, cô lại ngông cuồng không biết nắm giữ. Đã vậy, lát nữa cô ta hành chết cô.
Thầy thể dục nhìn qua hai nữ sinh đang tươi cười mà xung quanh nặc mùi thuốc súng kia khoé miệng không khỏi co giật. Ông bất lực gật đầu một cái rồi lại lùi về ghế trọng tài, thổi còi thi đấu.
Lăng Lãnh lao lên trước, lúc đi qua cô còn nói nhỏ.
- Đừng để mình bị thương.
Thân ảnh của thiếu niên cứ như con xà mà trườn qua trườn lại trên mặt sân, nhanh nhẹn cướp bóng rồi ném lên rổ. Tỉ số lại thay đổi, 2:0 nghiêng về đội của hắn.
Quân Dao tất nhiên không chịu để cho hắn chiếm hết hào quang, cô lấy đà nhảy lên lộn trên không hai vòng rồi " nhẹ nhàng " đáp xuống trên mặt của một tên cao lớn, chân còn giẫm giẫm vài phát xong mới cướp bóng từ tay hắn ta. Sau lại giậm chân mạnh một cái lấy đà rồi ném bóng lên rổ. Xong xuôi, cô phủi tay, cười cười như không có gì xảy ra, tự hào nói.
- Xong!
Các học sinh:...
Thầy thể dục:...
Lục Trà:...
Tạ Tấn Khang:...
Nam sinh xấu số:...
Hệ Thống:...
Lăng Lãnh: Giỏi ghê!