Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trường xếp lịch học bù, Khuynh Diễm vất vả ngủ gật đến tận chiều tối mới được về. Cô uể oải lê chân về phía cổng trường, làm học sinh thật là mệt mỏi mà.
Nhưng mệt mỏi không chỉ dừng lại ở đó, bởi vì...
Reng reng reng.
Lương Khải gọi điện đến.
"Làm sao?" Khuynh Diễm bực bội, phiền phức lại đến tìm cô!
"Đại tỷ, tỷ sang đây nhanh lên, tỷ phu phát sốt rồi!" Lương Khải rối rít réo Khuynh Diễm.
"Sốt thì đến bệnh viện." Ta là bác sĩ chắc? Nói với ta có tác dụng gì?
"Đệ không mang anh ấy đi được, Đại tỷ mau đến mau đến a! Tỷ phu... Loảng xoảng..." Âm thanh bên phía Lương Khải ồn ào, như có ai đó ném vỡ đồ, giọng hắn trở nên hoảng loạn: "Đại tỷ nhanh cứu..."
Tút tút tút...
Khuynh Diễm tắt máy. Liên quan gì đến ta?
\[Kí chủ quên rồi sao? Hắn phát sốt là do cô.\] Hệ Thống tốt bụng ngoi lên nhắc nhở.
"Này, đừng có mà tùy tiện ăn vạ nhé! Ta không phải loại người ai cũng có thể ăn vạ đâu!"
\[Kí chủ, ta nhắc cô một chuyện, tối qua cô xối nước hắn, sau đó vứt hắn trong bộ quần áo ướt đẫm nằm trên giường suốt đêm.\] Hắn chỉ phát sốt chứ không lăn ra chết đã là rất mạnh mẽ rồi. Nữ nhân sao lại có thể độc ác như cô?
"Nhưng lúc ta muốn giúp hắn đổi quần áo, là mi la hét bắt ta dừng tay lại." Khuynh Diễm mở to mắt phẫn nộ. Rõ ràng không phải lỗi của cô!
\[...\] Ai bảo cô hung hăng hùng hổ như vậy? Nó cứ tưởng cô muốn cướp đi trong sạch của thiếu niên nhà lành, không ngờ cô chỉ muốn giúp hắn đổi quần áo...
\[Nhưng sau đó ta không ngăn cản cô nữa, còn nhiệt tình cổ vũ cô cởi sạch hắn mà.\]
"Hết hứng thú, không muốn làm." Khuynh Diễm nhún vai.
Tưởng cô là người bảo đến thì đến, đuổi đi thì đi chắc!
\[Hắn phát sốt là trách nhiệm của cô! Của cô! Của cô!\]
Trong tiếng la hét thất thanh của Hệ Thống, Khuynh Diễm nhấc chân đi đến khách sạn.
Đừng hỏi tại sao cô đi! Tên thần kinh ăn vạ kia lại lên cơn.
An ổn ở yên trong khách sạn không tốt sao? Lại đi phát sốt!
Phát sốt thì thôi đi, còn muốn hủy diệt thế giới!
Thế giới bị bóp méo vặn vẹo, liền có tên điên chầu chực cắn nuốt linh hồn cô!
Quần chúng bị cả thế giới ăn vạ như cô, còn lựa chọn nào khác sao??
Khuynh Diễm đứng trước cửa phòng khách sạn, liếc nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Lương Khải, hùng hổ bước qua hắn, mở cửa đi vào trong.
"Đại tỷ, tỷ cẩn thận..." Lương Khải gọi với theo, nhưng hắn còn chưa kịp nói hết câu thì Khuynh Diễm đã rầm một tiếng đóng cửa lại.
Tâm trạng Đại tỷ hình như không tốt lắm...
Khuynh Diễm bước vào phòng, đưa mắt quan sát xung quanh.
Buổi tối rời đi vẫn còn tốt đẹp hoàn hảo, làm sao chỉ mới qua một đêm, lại biến hiện trường đồ sát thế này? Cô vào nhầm phòng sao??
Tần Ưu ngồi dưới đất, nghe tiếng động liền ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy Khuynh Diễm, âm trầm tích tụ trong đáy mắt hắn lập tức rút đi sạch sẽ.
Ngừng một lúc, khóe môi hắn khẽ động, giọng nhợt nhạt yếu ớt: "Tôi không đến bệnh viện."
Cả căn phòng đầy đồ vật bị đập phá hỗn loạn, không một cái nào còn nguyên vẹn, có cái chỉ hơi sứt mẻ, có cái đã hoàn toàn vỡ vụn thành mảnh nhỏ. Không cần hỏi Khuynh Diễm cũng biết là do ai náo ra.
"Muốn chết sao?" Khuynh Diễm cười cười, đáy mắt tĩnh lặng lóe lên tia nguy hiểm.
\[Kí chủ, mời cô vứt bỏ suy nghĩ giết chết đại nhân vật.\] Hệ Thống mệt tâm, kí chủ một lời không hợp liền muốn xử lý đại nhân vật, phải làm sao?
"Tôi không đến bệnh viện." Tần Ưu đối diện ánh mắt Khuynh Diễm, lặp lại câu nói.
Khuôn mặt hắn đỏ đến dọa người, con ngươi đầy hơi nước, tầm nhìn mơ hồ, nhưng đáy mắt toát ra ánh sáng kiên định, cứ như Khuynh Diễm mà mang hắn đến bệnh viện thì hắn sẽ lăn ra chết ngay tại chỗ vậy.
Mi lợi hại!
Phát sốt đến mức này còn có thể làm loạn!!
Nghĩ ta là cha mẹ mi? Phải có nhiệm vụ cung phụng mi?
Khuynh Diễm giẫm lên đống đồ vật hỗn độn trên mặt đất, cái nào không giẫm được, cô liền trực tiếp giơ chân đá.
Nhiều đồ như thế này, đá đến đau chân!
Đau quá!!
Chết tiệt!!!
\[Kí chủ, cô có thể né chúng mà.\] Hệ Thống không hiểu.
Bước đi trên một đường thẳng mới uy nghi khí thế, né qua né lại sẽ kém soái, thứ nông cạn như mi làm sao hiểu nổi!
\[...\] Chỉ được cái làm màu, chắc tự hào!
Tần Ưu ngước mắt nhìn Khuynh Diễm, thiếu nữ cả người nhàn nhạt lười nhác, môi cong cong mím lại, thân ảnh tinh tế nhỏ nhắn, tóc đen nhẹ lay động theo mỗi bước đi.
Cô một đường thẳng tắp tiến về phía hắn, không gian hỗn loạn chẳng mảy may ảnh hưởng đến cô. Âm thanh đồ vật mơ hồ bị giẫm đạp, mà người phía trước càng lúc càng đến gần.
Tần Ưu ngẩn người nhìn, đến lúc cả cơ thể được nâng lên, rời xa mặt đất hắn mới tỉnh táo lại.
Cô... bế hắn?
Tần Ưu muốn giãy giụa, chợt một giọng nói không tính là dịu dàng vang lên trên đỉnh đầu hắn.
"Tại sao không đi bệnh viện?"
Tần Ưu trầm mặc không nói.
"Vậy thì đến bệnh viện, cậu đánh không lại tôi." Khuynh Diễm cúi đầu nhìn thẳng vào mắt Tần Ưu, nhàn nhạt quyết định.
Tần Ưu vội quay đầu né tránh ánh mắt cô, chần chờ một lúc, môi hắn khẽ động nói ra một câu chẳng đâu vào đâu.
"Bọn họ muốn bắt tôi."
Bọn họ? Ai?
"Tôi muốn rời khỏi đây, bọn họ sẽ đuổi tới." Tần Ưu lại nói thêm một câu không đầu không đuôi khác.
Xin lỗi, cô không hiểu tên này đang nói gì??
Khuynh Diễm nhìn Tần Ưu, nghiêng đầu suy nghĩ, cuối cùng dứt khoát mang hắn về biệt thự.
Hệ Thống cực kỳ nghi ngờ, kí chủ nhà nó tuyệt đối không tốt như thế, chưa đợi nó bắt ép đã tự giác mang đại nhân vật về săn sóc.
Chắc chắn là có quỷ!