Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bùi Lâm cau mày: "Buổi sáng tôi đã nhắn tin cho cậu."
"Tớ không xem điện thoại..." Linh Lan hơi khó xử, nhưng chỉ mấy giây sau, đã dứt khoát quyết định: "Tớ hẹn ăn trưa với Tiểu Diễm rồi, hôm khác tớ đi ăn cùng cậu nhé."
"Không được!" Bùi Lâm nghiêm mặt phản đối, rồi lại liếc mắt nhìn Khuynh Diễm, lạnh giọng: "Cô biết điều thì về đi."
Đuôi lông mày Khuynh Diễm khẽ cong lên.
Nam chính vừa đuổi ta đấy à?
Lợi hại nha.
Thế thì bà đây sẽ cho hắn biết, dù là nhân vật chính, cũng có ngày phải bái lạy quần chúng!
"Ôi chao, thật sự là Tiểu Trư rồi này." Khuynh Diễm cười tươi rói, thân thiện chào hỏi.
Gân xanh trên trán Bùi Lâm giật giật. Mỗi lần nghe đến hai chữ "Tiểu Trư", hắn đều xúc động đến muốn đột biến tăng huyết áp.
Khuynh Diễm ngó lơ phản ứng của Bùi Lâm, tiếp tục mở ra hình thức lão bà bà ôn lại chuyện xưa.
"Thời gian trôi qua thật nhanh nha, không ngờ Tiểu Trư của chúng ta trưởng thành lại là dáng vẻ lạnh lùng oai phong này. Còn nhớ ngày bé, Tiểu Trư..."
"Sở Khuynh Diễm! Cô thôi đi!" Bùi Lâm vội vàng ngắt lời, cổ họng bùng bùng phát đau.
Đứa con gái này sao cứ nhè chuyện hắn còn bé đem ra kể đi kể lại vậy? Có gì tự hào sao? Có gì đáng nhớ sao?
"Các cậu biết nhau hả?" Linh Lan ngạc nhiên hỏi.
"Đâu chỉ là biết, còn là rất thân nữa đấy. Có đúng không, Tiểu Trư?" Khuynh Diễm nhướng mày, kiêu ngạo rực rỡ, bộ dáng cực kỳ muốn ăn đòn.
Bùi Lâm: "..."
"Nhũ danh của Bùi Lâm là Tiểu Trư à?" Linh Lan tò mò.
"Đúng đó, cậu cũng gọi Tiểu Trư cho thân thiết." Khuynh Diễm tốt bụng đề nghị.
Bùi Lâm: "..." Tại sao Tiểu Lan lại chơi cùng cô ta? Gần mực thì đen đấy không biết sao?!
"Cậu ấy nhìn rất tức giận nha." Linh Lan nói nhỏ với Khuynh Diễm.
"Tiểu Trư, cậu tức giận như vậy..." Khuynh Diễm kéo dài giọng, nói: "Hay là tôi kể một câu chuyện cười, giúp cậu điều tiết tâm trạng nhé!"
"Sở Khuynh Diễm! Rốt cuộc cô muốn thế nào?" Bùi Lâm nghiến răng gằn giọng.
"Không thế nào." Khuynh Diễm nhún vai, cười: "Chó ngoan không cản đường."
Tránh ra để ta dẫn tiểu mỹ nhân đi ăn.
Ăn nhanh còn về ngủ.
Bùi Lâm: "..." Tức đến kiệt quệ ngôn ngữ.
"Thế nào? Muốn nghe kể chuyện?" Khuynh Diễm nhướng mày, tiếp tục hỏi.
Bùi Lâm đau quai hàm: "Tôi về!!"
Dứt lời, hắn quay lưng bỏ đi.
"Tiểu Trư chầm chậm thôi, lại vấp ngã bây giờ!"
Bùi Lâm nghe giọng Khuynh Diễm gọi với theo, tức đến suýt chút nữa trượt chân té ngã.
Đứa con gái này tại sao cứ như âm hồn bất tán vậy?!
Nhìn Bùi Lâm lửa giận ngút trời rời đi, Linh Lan hai mắt sáng rỡ, nắm lấy cánh tay Khuynh Diễm.
"Tiểu Diễm, cậu thật lợi hại nha!"
"Cậu không thích đi cùng hắn?"
"Thích chứ!" Linh Lan thẳng thắn thừa nhận: "Tớ còn bất chấp lời đe dọa của những nữ sinh khác để đi cùng hắn nữa đó, rất vất vả a!"
"Vậy tại sao hắn tức giận, cậu lại vui?" Đầu óc nữ chính đại nhân vẫn ổn chứ?
"Hắn ngang ngược, rõ ràng tớ đã hẹn với cậu, hắn còn đến chen ngang. Với lại, hắn lúc nào cũng lạnh lùng, khó khăn lắm tớ mới nhìn thấy hắn tức giận, đương nhiên là vui vẻ nha!"
Khuynh Diễm: "..." Đột nhiên muốn ghi âm đưa nam chính nghe, chắc biểu cảm của hắn sẽ rất đặc sắc.
"Tiểu Diễm, gần đây Tần Như Mộng còn gửi thư khiêu chiến đến cậu không?" Linh Lan chợt đổi chủ đề.
"Mấy hôm nay không gửi. Sao thế?"
"Cô ta gửi thư cho tớ, Tần Như Mộng này sao cứ thích khiêu chiến ấy nhỉ?"
"Chắc là..." Khuynh Diễm nghiêm túc lại nghiêm túc, phun: "Soát cảm giác tồn tại."
"Tiểu Diễm, sao cậu có thể kiêu ngạo mà vẫn đáng yêu như thế hả?" Linh Lan híp mắt cười to, kéo cánh tay Khuynh Diễm: "Đi, mau đi ăn thôi, tớ đói lắm luôn rồi!"
Trên đường đi, Linh Lan cứ ríu rít như chim sẻ, hoạt bát kể đủ thứ chuyện.
Khuynh Diễm không tập trung lắm, cô cứ có cảm giác mình đã quên một thứ, nhưng nghĩ mãi cũng không nghĩ ra là thứ gì.
"Tiểu Diễm, cậu kể tớ nghe chuyện của Bùi Lâm đi." Linh Lan dùng cùi chỏ khều khều Khuynh Diễm.
"Chuyện gì?"
"Tại sao cậu gọi Bùi Lâm là Tiểu Trư thế?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Linh Lan hiện vẻ tinh nghịch bát quái.
"Cậu chắc chắn muốn nghe?" Khuynh Diễm nhướng mày, đáy mắt thoáng qua một tia trêu chọc.
Linh Lan quả quyết gật đầu.
Đây là nữ chính muốn nghe chuyện của nam chính, thế này thì không thể trách ta được rồi, ta cũng là bất đắc dĩ đó nha!
Hệ Thống: \[...\] Lẳng lặng thắp cho nam chính một nén nhang.
Trước đôi mắt lấp lánh mong đợi của Linh Lan, Khuynh Diễm "bất đắc dĩ" kể lại chuyện xưa.
Cha của nguyên chủ và Bùi tổng là bạn cùng lớp thời cao trung. Không rõ hai người lăn qua lộn lại thế nào, cuối cùng trở thành bằng hữu chí cốt.
Các vị phụ huynh gắn bó keo sơn, nên nguyên chủ cùng anh em nhà họ Bùi cũng là bạn thời nối khố.
Có điều tình bạn plastic này vô cùng mỏng manh, giơ tay chọc một cái liền thủng.
Bùi Lâm ngày bé rất thích nguyên chủ, luôn lẽo đẽo đi theo cô, còn đòi lớn lên nhất định phải lấy cô làm vợ, nguyên chủ cũng cùng hắn chơi rất vui vẻ.
Những tưởng là cặp đôi thanh mai trúc mã ngọt ngào, nhưng làm sao có thể? Quần chúng và nam chính còn nặn ra có nổi cái kết ma quỷ gì?
Có một lần, nguyên chủ cùng Bùi Lâm đến công viên chơi đùa, nguyên chủ đẩy xích đu cho Bùi Lâm.
Ban đầu mọi thứ vô cùng tốt đẹp, nhưng đột nhiên nguyên chủ cao hứng, dồn hết sức mạnh hồng hoang đẩy Bùi Lâm chúi nhủi một cái.
Hắn bị hất tung lên trời, té đập mặt xuống đất, mũi xịt cả búng máu.
Bùi Lâm té ngã, ăn trọn một miệng bùn, lỗ mũi sưng đỏ như heo con. Nguyên chủ chẳng những không đến đỡ, mà còn đứng một bên cười ngặt nghẽo, ha ha gọi hắn "Tiểu Trư".
\*Chú thích: Tiểu Trư nghĩa là Con Heo Nhỏ.
Bùi Lâm vừa đau vừa uất ức, khóc đến nước mắt nước mũi chảy tèm lem, miệng mếu máo kêu gào, nước dãi văng tứ tung khắp mặt.
Từ đó, kết thúc một chuyện tình nhảm nhí!
Sau này, mỗi lần gặp nhau, nguyên chủ đều gọi Bùi Lâm là "Tiểu Trư", hắn tức giận nhưng không thể làm gì, chỉ có thể mọi lúc mọi nơi tận lực tránh né cô.
Đã rất nhiều năm nguyên chủ không gặp Bùi Lâm, mỗi lần nhắc đến hắn, trong trí nhớ cô chỉ có hình ảnh thằng nhóc nước dãi chảy đầy mồm, mặt mũi lấm lem bùn đất.
Kịch bản thanh xuân vườn trường, nữ chính ngọt ngào ngây thơ, nam chính lạnh lùng bá đạo. Có sự góp mặt của nguyên chủ, nam chính sụp đổ như một trò đùa.
Khuynh Diễm tặc lưỡi. Nguyên chủ bị tác giả dí bút giết chết, chắc là do bà ta muốn bảo vệ hình tượng hoàn mỹ của con trai đây mà.
Số phận quần chúng nằm ngoài rìa kịch bản, chỉ vì một lần nghịch ngợm trêu chọc nam chính, liền bị phán tội tử hình.
Nhưng đến tận lúc chết, nguyên chủ vẫn không hề hay biết, cô là bị tác giả bỏ rơi.
Quần chúng này, cũng thật quá oan ức rồi.
\*\*\*
Các tiểu khả ái ơi, hôm nay ta bị buồn đến muốn khóc.
Chuyện là, chiều mát mẻ, ta đang tung tăng đi bộ hít thở không khí trong lành... thì chợt một thau nước thối hoắc từ đâu giáng xuống tạt vào đầu ta.
Bà dì bán rau đầu ngõ cười hì hì, nói không cố ý, lỡ tay lỡ tay thôi.
Nhưng bà dì không xin lỗi, ta buồn lắm, về ôm một thau nước qua tạt lại sân nhà bà dì.
Thế là bà dì mắng vốn, ta bị má la.
Tổn thương một buổi chiều, hu hu, ai đến giả vờ an ủi ta đi\~