Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Tiểu thư Aunties, cô chờ một chút..."
Chợt nghe thấy tiếng gọi của ai đó ở sau lưng, Vân Yến liền ngừng chân lại, quay ngoắt người nhìn ra phía sau.
Khi đã thấy rõ dung mạo của người gọi mình, Vân Yến liền mỉm cười một cách vô cùng niềm nở.
Ôi trời, là Violet Phatasdra yêu dấu nè.
Trước mặt Vân Yến lúc này là một cô gái với màu tóc đen huyền bí cùng đôi mắt xanh lung linh của bầu trời.
Với khuôn mặt trái xoan và ngũ quan tinh xảo, Vân Yến có thể tạm thời khen cô ta một câu: Y như hot girl mạng thời hiện đại.
"Chào cô, Phatasdra tiểu thư." Vân Yến nâng váy cúi chào.
Thấy vậy, Violet Phatasdra cũng liền nâng váy chào lại cô, nhưng vì có chút lúng túng cho nên cách chào của cô ta cũng không được chuẩn như một tiểu thư quý tộc bình thường cho lắm.
"Cô có chuyện gì muốn nói với tôi à?" Vân Yến thân thiện hỏi.
"À ừ." Violet Phatasdra gật gù, lấy từ trong vòng không gian ra một quyển vở nhỏ màu đỏ đưa cho cô, "Đây là tập ghi chép của Tam thiếu gia nhà Aunties, cậu ấy để quên ở nhà tôi."
Chà...!thân thiết ghê, còn tới nhà học bài chung nữa cơ.
Vân Yến rất tò mò rằng khi cả hai học chung như thế, Violet Phatasdra có mệt mỏi vì Dash Aunties học cái gì cũng không vô hay không.
Dash Aunties đội sổ mấy năm liền, việc này ai trong trường mà chả biết.
Ngoại trừ một khuôn mẫu đẹp, một gia thế tốt và một tính cách như đống rác thì Dash cũng chả có gì xứng đáng với Violet Phatasdra cả.
Vân Yến lịch thiệp rút lấy quyển tập nhỏ từ trong tay Violet Phatasdra ra rồi cho vào chiếc túi đeo chéo của mình, "Cảm ơn tiểu thư đã quan tâm đến anh trai tôi."
"Không có gì..." Violet Phatasdra không để cho Vân Yến bỏ đi ngay mà lại tiếp tục hỏi, "Tiểu thư Aunties, tam thiếu gia, ngài ấy sẽ đi đến học viện ở biên cương thật sao?"
"Tiểu thư Phatasdra nghe tin này từ ai vậy?" Vân Yến nhướng nhướng mày, biểu cảm có phần khó tin.
Violet Phatasdra lắc lắc đầu, đôi mắt xanh xinh đẹp đột nhiên nhuốm một màu buồn, "Thôi vậy, tiểu thư không cần quan tâm đến lời tôi nói đâu."
"Tôi phải quan tâm hả?" Vân Yến sửng sốt hỏi ngược lại cô ta, "Chi bằng tiểu thư Phatasdra có hôn ước với anh trai tôi đi, thì may ra tôi còn quan tâm đến lời cô nói đấy."
Hình như đây là lần đầu tiên cả hai có một cuộc trò chuyện đúng đắn cùng nhau cho nên Violet Phatasdra có chút khép nép, nhưng sau khi bị Vân Yến phản kích dữ dội, ấn tượng trong lòng cô ta đối với cô lại ngày càng xấu hơn bao giờ hết.
Mà cứ cho là Vân Yến có lỗi khi nói chuyện một cách bất lịch sự như thế với Violet Phatasdra đi, thế nhưng trong giới quý tộc, việc tò mò về chuyện gia đình người khác vốn đã là một điều không hay rồi.
Vân Yến cũng không biết nên khen cô ta học nhiều mà ít suy nghĩ hay là nên chê cô ta đầu to mà óc như nguyên tử thế kia nữa.
Xem cái biểu cảm như vừa thấy người mình thích có người yêu của cô ta kìa, người ngoài không rõ chuyện mà nhìn vào kiểu gì cũng lại bảo cô làm sai.
"Nếu không có việc gì thì tôi đi trước đây." Vân Yến còn rất bình tĩnh vẫy tay chào tạm biệt.
Cô làm cho Violet Phatasdra không vui mà lại đi về một cách an ổn như thế thì thế giới này đã không có người mất não như Dash Aunties rồi.
Sau khi bước chân qua cổng trường, Vân Yến nhận ra một điều vô cùng thú vị.
Thay vì là hình ảnh của một cỗ xe ngựa tráng lệ của gia tộc Aunties thì trước mắt cô bây giờ chính là một khu rừng hoang vu với loài cây trông giống hệt nhau.
Loài cây này rất kì lạ, chúng không có lá nhưng thân cây lại vô cùng to lớn và chắc chắn, xen lẫn những thân cây màu nâu là những thân màu đỏ tựa như máu đã khô.
Vân Yến xoa cằm, hai mắt híp lại, cô đang xem xét tình hình hiện tại của mình.
Nơi này theo như những tài liệu mà nguyên chủ đã đọc thì là khu rừng Đỏ mà mọi người luôn né tránh nhỉ.
Khu rừng Đỏ hay còn có tên khác là khu rừng của những con quỷ, sở dĩ nó được đặt tên Đỏ là vì phần lớn người bước nhầm vào đây đều chết tươi, một lý do nữa là vì nơi này có các thân cây mang màu đỏ kinh dị.
Theo như mấy lời truyền miệng của những người lớn thì khi vào nơi này, tỉ lệ sống sót đối với những người ít ma pháp là ba mươi phần trăm, đối với những thiên tài giàu ma pháp là mười phần trăm.
Lý do chính là vì bọn quỷ thích trêu chọc đám người mạnh mạnh hơn là đám người yếu ớt ít ma pháp kia.
Nơi này nằm ở nơi tận cùng của đất nước Aquarius, qua khỏi nơi này là đại dương mênh mông, qua khỏi đại dương thì là đất nước của Miêu tinh.
Ờm...!cô có thể đến được một nơi xa xôi như thế này chắc là nhờ mấy đứa nhỏ kia phù phép lên người nhỉ.
Công nhận mình cũng khó chơi thật ghê thật, nếu không bọn nhỏ đó đã không tốn công đi tìm hiểu về ma pháp không gian hoặc là ma pháp cụ gì đó để tống khứ mình ra khỏi kinh đô rồi.
Vân Yến thở phào nhẹ nhõm một cái, sau đó cô ngồi xuống bên gốc cây nọ, lấy vở ra làm nốt bài tập về nhà của ngày hôm nay.
Thật là trong cái rủi có cái may, nếu lúc nãy Vân Yến về nhà thật thì bây giờ cô đã bị tên Dash Aunties đeo bám không cho cô làm việc rồi.
Vì Evan Aunties chưa sắp xếp xong mọi chuyện, cho nên buổi tối Dash Aunties mới có thể được bay ra biên cương sống ẩn một thời gian.
Bây giờ là năm giờ chiều, làm bài một tiếng rồi tìm đường thoát ra sau vậy.
_
"Ký chủ..."
"Ký chủ ơi."
Tiếng kêu của 000 vang dội cả đầu làm Vân Yến không thể không mở mắt ra được.
Đau đầu.
Đó là hai từ duy nhất mà Vân Yến có thể nghĩ ra được lúc này.
Cảnh tượng trước mắt vẫn không thay đổi gì lắm, vẫn chỉ có mấy cái cây khô khan và vài bóng đen đang nhiệt tình lướt qua lướt lại trước mặt cô.
Từ từ--- bóng đen?
"Bonsoir ma pháp sư."
"Hi ma pháp sư nha."
"Hello, nãy thấy cô ngồi một mình buồn quá nên chúng tôi kéo cô vào lãnh địa cửa quỷ chơi nè."
Người à không, con quỷ cuối cùng nói với cô là một con quỷ không có diện mạo rõ ràng, trong đám bóng đen đó, thật ra cũng không có con quỷ nào có khuôn mặt cả.
Vân Yến: "..."
"Ban nãy khi ký chủ đang làm bài tập thì bọn chúng thình lình kéo cô đi, tôi không kịp gọi thì cô đã bị chúng lấy đá đập lên đầu...!bất tỉnh nhân sự." 000 vừa nói vừa than thở, tựa như người bị đám quỷ tinh ranh đập đá lên đầu là nó chứ không phải cô.
Vân Yến gật gù tỏ vẻ đã hiểu, cô cũng không tiện trò chuyện cùng 000 lâu.
Mặc kệ việc Vân Yến đang lăn lê bò lết suy nghĩ cách rời khỏi nơi này, đám quỷ vẫn chăm chú trao đổi về vấn đề chính--- đó là bây giờ nên chơi trò gì cùng cô.
"Hôm nay có người mới đến, chúng ta nên chơi trò gì đây?"
"Hay là trốn tìm đi, lần trước chưa kịp tìm ra thì ma pháp sư kia bị tên ham ăn kia cắt mất nửa thân trên rồi."
"Không bé ơi, chơi bịt mắt bắt dê đi, mấy năm gần đây chúng ta chưa chơi trò này rồi đó."
"Gì vậy, không phải lần trước mọi người đã hứa là sẽ chơi trò mèo bắt chuột hả? Đầu óc mọi người bỏ đâu đấy?"
"Hay là để cho ma pháp sư lúc nãy lựa chọn đi."
"Được đó, chốt vậy nha."
Thế là cả đám quỷ không mặt đó lại quay sang bao vây xung quanh Vân Yến, luôn miệng hỏi: "Ma pháp sư đáng yêu ơi, cô thích chơi trò gì cùng chúng tôi?"
Trò chơi à?
Vân Yến suy nghĩ ba giây mới đáp, "Chơi trò giết quỷ không?"
Đám quỷ: "Ma pháp sư đáng yêu không nên mở miệng nói những lời đáng sợ như vậy đâu."
"Chơi vật lộn đi!" Vân Yến hào hứng đề nghị.
"Cô là người, chúng tôi là quỷ, vốn không chạm vào nhau được." Đám quỷ không vui trả lời.
"Thế thì chơi trò mặt nạ đáng yêu đi." Vân Yến tiếp tục đề nghị, "Tất cả người chơi đeo mặt nạ vào, chúng ta sẽ chơi trong một khoảng không gian và thời gian nhất định, nếu như mặt nạ của các ngươi bị rơi, ta sẽ thắng.
Ngược lại, nếu mặt nạ của ta rơi, các ngươi thắng."
Nghe thế, đám quỷ liền chụm lại bàn luận một hồi, sau đó mới quay qua nói ra hình phạt và phần thưởng sau trò chơi.
"Chúng ta đấu ba ván, chỉ cần thắng hai trên ba ván thì chiến thắng.
Chúng ta thắng thì ma pháp sư phải ở đây chơi cùng tụi ta đến cuối đời, chúng ta thua thì cô hãy nói ra ước nguyện của chính mình, tụi ta sẽ hoàn thành ước nguyện đó giúp.".