Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lật Manh sửng sốt, chỉ cảm thấy khóe môi tê rần, chưa kịp phản ứng lại, thiếu niên đã xâm nhập sâu hơn nữa, tựa hồ muốn hút ra cái gì đó. Hàm răng sắc nhọn tựa răng nanh của ma cà rồng, mang theo lực công kích đáng sợ, tham lam mà thân mật muốn cướp đi tất cả mọi thứ của cô.
Lật Manh lập tức lấy dược tề ra, phun về phía anh. Thiếu niên khựng lại, chậm rãi nâng hàng lông mi vừa dài vừa cong lên, bên trong tròng mắt màu đỏ sáng trong mang theo sự khát cầu ngây ngô.
Anh cảm nhận được một hương vị rất ngọt, rất ngọt.
Mới vừa mở mắt ra liền nhìn thấy cô, gần như không cách nào kìm được, anh như một con mãnh thú săn mồi, chộp lấy cô, vốn dĩ muốn cắn cô, nhưng hàm răng vừa hạ xuống, trong đầu lại xuất hiện một cái cảnh cáo rõ ràng.
Không thể...... Không thể thương tổn cô ấy.
Lật Manh thấy anh sững sờ, cho rằng dược tề có hiệu quả, bình tĩnh duỗi tay đẩy đẩy anh ra. Đẩy không được, ngón tay cô hung hăng đặt lên mặt anh, dùng sức đẩy ra, cuối cùng dùng sức đè xẹp lép ngũ quan anh, một lần nữa đẩy anh về lại trên giường.
Vừa tỉnh lại liền cắn người, đúng là không bớt lo.
Lật Manh thấy môi mình rất đau, cô duỗi tay sờ sờ cánh môi ướt át, nhíu mày oán giận: "Cố Nặc, anh đói bụng thì cũng đừng cắn em."
Nói xong Lật Manh tỉnh ngộ, "Dù lo lắng giăm bông bị em ăn hết, anh cũng không thể cướp nó từ miệng em."
Nhưng thiếu niên không nói lời nào, dưới mái tóc rối bời, đôi mắt màu đỏ trong sáng xinh đẹp của anh vẫn không nhúc nhích mà nhìn cô chằm chằm, sau đó đầu lưỡi anh khẽ vươn ra một chút, liếm qua cánh môi mỏng diễm sắc, như đang hồi vị cái gì vậy, mang theo cảm giác mị hoặc làm người ta rùng mình.
Lật Manh dù ngây ngốc thế nào đi nữa cũng cảm thấy anh có gì đó không thích hợp. Trong tay cô nắm chặt cái chai chứa dược tề, nhìn thiếu niên đang ngồi yên trên giường. Khuôn mặt anh lạnh lẽo, trắng bệch, trắng đến quỷ dị. Một chút răng nanh dần dần lộ ra từ cạnh cánh môi hồng nhạt.
Đôi mắt xinh đẹp không còn thuần một màu đen nữa, mà là màu đỏ...... lạnh lẽo, kinh diễm vô cùng.
Đột nhiên cô nhớ ra, mắt của tang thi thập giai chỉ có hai loại màu sắc, một là màu trắng, hai là màu đỏ. Nghe nói tang thi thập giai có mắt đỏ còn lợi hại hơn tang thi mắt trắng. Mà con tang thi Cố Nặc xử lý ấy, có mắt màu trắng.
Cho nên......
Đầu Lật Manh sắp bự ra, gian nan nghĩ, đừng nói là cảm nhiễm thi độc biến thành tang thi rồi chứ. Nhưng lúc xuất hiện trong phần sau của cốt truyện, rõ ràng anh là người mà.
Dù vốn hiểu biết của Lật Manh ít ỏi thế nào đi chăng nữa, cô cũng biết virus tang thi thông qua miệng vết thương mà lây bệnh. Vừa rồi anh nhào lại đây cắn cô, phỏng chừng không phải muốn ăn giăm bông. Mà là muốn nuốt cô.
Nghĩ đến đây, Lật Manh chậm rãi lùi ra sau một bước.
Mà Cố Nặc đang ngồi trên giường, đôi mắt chậm rãi nhìn chằm chằm cô. Nhìn người đã biến thành tang thi này, trong lúc nhất thời Lật Manh không biết nên giải quyết thế nào.
Người và tang thi không cách nào chung sống với nhau. Cho nên cô cảm thấy mình vẫn nên tự động biến mất, về căn cứ chờ anh, khi nào anh biến thành người lại tới xách cô cho tang thi ăn.
Lật Manh mím môi, lùi lại đến cạnh cửa, ngón tay đụng tới nắm cửa, chậm rãi vặn ra. Thiếu niên trên giường đột nhiên nhảy dựng lên, động tác tựa như một con mãnh thú đáng sợ, sức bật cực hung hãn mà xông tới.
Lật Manh lập tức kéo cửa ra, nhưng một đôi tay đã đè lên ván cửa thật mạnh, hung hăng chặn lại. Cánh cửa được mở một nửa cứ như vậy một lần nữa đóng cửa, vang lên tiếng kêu thanh thúy mà trầm trọng.
Lật Manh đưa lưng về phía thiếu niên đằng sau. Một hơi thở tươi mát lạnh băng truyền đến từ phía sau, nhưng không có mùi hư thối mà tang thi nào cũng có, mà là hơi thở mát lạnh vì dị năng chỉ có trên người Cố Nặc.
Mùi hương như cây kem mùa đông, rất dễ ngửi.
Trong lòng Lật Manh dâng lên niềm hy vọng. Có lẽ Cố Nặc vẫn còn ý thức, dù sao anh cũng là vai chính, dưới sự bảo bọc của hào quang vai chính thì không có khả năng sẽ xảy ra biến cố gì.
Mắt nàng mong đợi quay đầu nhìn lại, lại thấy thiếu niên cao hơn cô một cái đầu vẫn giữ tư thế chống hai tay lên ván cửa, khóa cô ở giữa ván cửa và anh, đôi mắt đỏ chót lạnh lẽo của anh vẫn không nhúc nhích, cứ như vậy mà chuyên chú nhìn cô.
Lật Manh thật cẩn thận kêu một tiếng: "Cố Nặc?"
Cố Nặc híp híp mắt, động tác rất nhẹ, cúi đầu xuống. Trong phòng chỉ thắp duy nhất một ngọn đèn, quá mức âm u. Anh đứng ngược với quầng sáng nhạt ấy, để sát vào mặt cô, chóp mũi cọ lên gương mặt cô.
Hô hấp không hề phập phồng, giọng nói của anh khàn khàn lạ thường, "Đói......"
Lật Manh vui vẻ, biết thế nào là đói thì thực sự còn ý thức rồi. Khi cô vừa định duỗi tay vỗ lên vai anh, nói cùng nhau ăn mì gói thì đôi môi mỏng của thiếu niên thử một chút, lộ ra răng nanh màu trắng, nho nhỏ nhòn nhọn.
Trong bóng đêm, môi anh đỏ bừng như tường vi, chóp mũi thân mật cọ cọ da mặt cô, giọng nói khàn khàn vô cùng lại mang theo đói khát làm người ta rùng mình.
"Em...... ngọt quá."
Lật Manh: "......"