Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Anh không kìm được ôm chặt lấy cô, xoay tại chỗ mấy vòng, lại cúi đầu liếm liếm vệt đỏ trên mặt cô. Vết đỏ do mưa axit gây ra biến mất, làn da hồng hồng trở nên trắng nõn như cũ. Xinh đẹp.
Dường như cảm giác khát khô cổ trong lòng thiếu niên cũng phai đi không ít. Anh tiếp tục cúi đầu, từng chút từng chút liếm vệt đỏ trên người cô.
Mưa axit có tính ăn mòn rất mạnh. Da người ngâm lâu dưới nước mưa sẽ bắt đầu nóng đỏ lên, cuối cùng thối rữa.
Làn da của Lật Manh trắng nõn như đậu hủ, mềm mại như tơ lụa. Dưới quần áo rách nát, những dấu vết màu đỏ ấy chói mắt dị thường. Thiếu niên dùng tay xé đi những mảnh quần áo đã vỡ vụn, ngón tay ấn bả vai cô, đặt cô lên một tấm ván gỗ.
Cô nằm nghiêng, mái tóc đen mượt như lụa tản ra trên khuôn mặt trắng bệch ướt đẫm nước, mà phía trên người cô, thiếu niên đứng ngược với ánh sáng, lông mi phủ lên con ngươi đỏ tươi, vô cùng nghiêm túc mà cúi đầu, từng chút một đi xuống theo lưng cô.
Chóp mũi anh cọ qua làn da mềm mại của thiếu nữ, làm đối phương một trận rùng mình run rẩy.
Là ngứa. Lật Manh cố sức mở mắt ra, cảm thấy mình hoa mắt chóng mặt, còn rất ngứa nữa, rất muốn cười.
Tật xấu sợ ngứa từ nhỏ của cô chưa bao giờ mất đi, xuyên qua cũng mang theo nốt. Có người chạm vào cô, cô liền ngứa chịu không nổi.
Lật Manh cười tỉnh.
Cô mở mắt ra, lúm đồng tiền bên má còn chưa kịp giấu đi, liền thấy thiếu niên trên người đã ngẩng đầu, lộ ra gương mặt tinh xảo mà trắng bệch lạnh lẽo dị thường ấy. Môi anh ướt át, đôi mắt đỏ chứa cảm xúc sung sướng đơn thuần.
Thiếu niên thấy cô tỉnh lại, nhịn không được vươn đầu lưỡi ra, chậm rãi liếm qua môi mình, đôi mắt lãnh diễm lười biếng nheo lại.
"Hôn em...... Thật thích."
Mặt Lật Manh "......"
Vì sao Cố Nặc nhân loại đã đủ da mặt dày rồi, biến thành tang thi vẫn có bộ dáng muốn hôn không biết xấu hổ ấy là sao.
Nghĩ đến mấy năm bị Cố Nặc lừa rồi hôn ấy. Quá nhiều, đếm không xong.
Cái tên chuyên nói dối đó, rõ ràng tự nói mình thuần khiết ngây thơ không hiểu chuyện đời, đến hôn là gì cũng không biết, thấy người khác ôm nhau thôi cũng thẹn thùng đỏ mặt, cho nên làm bạn gái anh, anh tuyệt đối sẽ không đụng chạm gì quá giới hạn với cô. Bởi vì một chàng trai đơn thuần như anh, sẽ không biết nhiều động tác yêu cầu có độ kỹ xảo cao như vậy.
Kết quả sau khi đồng ý, thua một trò chơi phải hôn, hôn xong rồi, bắt đầu cọ cọ tay, sờ sờ chân, ôm eo một cái, lại muốn hôn...... Tuần hoàn ác tính.
Nói không động thủ động cước, giờ bị chứng tăng động luôn rồi, giả thiết anh là người ngây thơ đã sụp đổ đến nỗi không thể sụp đổ hơn. Cô cảm thấy không thể tiếp tục dung túng Cố Nặc đã biến thành tang thi như vậy nữa.
Nên Lật Manh chớp chớp mắt, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Không thể hôn."
Thiếu niên nhìn chằm chằm cánh môi hồng nhuận của cô, không hé răng.
Lật Manh tiếp tục giải thích: "Hôn môi không vệ sinh, sẽ trao đổi vi khuẩn, lây bệnh truyền nhiễm, càng hôn càng nhiều vi khuẩn......"
Thiếu niên nguy hiểm híp híp mắt, kẽ môi bị mím lại thẳng tắp. Anh mở miệng, giọng nói khàn khàn vô cùng, có chút vụng về mà cường thế nói: "Ta muốn, hôn."
Lật Manh: "......"
Hôn cái gì mà hôn, thân là tang thi ngươi không tự mình hiểu lấy chút nào sao? Ngươi biết người mình có bao nhiêu virus không? Hôn nhiều cô cũng biến thành tang thi mất thôi.
Có lẽ vì thái độ cự tuyệt của Lật Manh quá rõ ràng, đôi mắt của thiếu niên phía trên càng đỏ tươi hơn, răng nanh bên khóe miệng vừa trắng vừa sắc bén, lãnh ngạnh dị thường.
Thấy Lật Manh lập tức im miệng, thiếu niên mới thả lỏng môi mỏng đang mím lại, vừa định tiếp tục hôn thì "Ầm vang" một tiếng, cửa bị đạp ra, giọng nói của một nữ nhân vang lên, "Mùi trong này làm ta không thoải mái, xem có vật tư gì không, không có lập tức đi."
"Vâng, lão đại."
Một tiểu tổ lục soát vật tư vọt vào, cãi cọ ồn ào, nhưng ngay sau đó, lại thấy được trong tầng khói bụi, một thiếu nữ mảnh mai thê thảm nằm nghiêng, một thiếu niên cường thế dùng hai tay bóp lấy tay nàng, đang cúi đầu làm chuyện không bằng cầm thú với cô.
Một màn đạo đức ném cho chó ăn này làm mọi người trầm mặc tập thể.