Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sương mù u ám đè nặng sấm chớp, cơn lốc dữ tợn phía xa như một con rồng khổng lồ, đang điên cuồng lao tới. Lật Manh chộp lấy Cố Nặc, mạo hiểm mưa axit liều mạng chạy về phía trước.
Cuộc đời không có dị năng chính là bi đát như thế. Dưới sự cải tạo của dị năng, người ta nhảy dựng là châu chấu, bò đi là con nhện, chạy đằng trước là Tôn hầu tử mang theo Cân Đẩu Vân. Duy độc cô chỉ có mỗi hai cánh chân que diêm đáng thương, chạy cả mấy ngàn mét, máu chảy ngược lên, bắt đầu hoa mắt chóng mặt, thở hồng hộc, xương cốt vừa tê vừa mỏi.
Thiếu niên chậm rì rì chạy theo cô, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp không có bất cứ biểu cảm gì, chỉ là ngẫu nhiên chân thiếu nữ sắp đá phải cục đá, Anh duỗi chân dài ra trước, quét nó ra, sau đó lại làm như không có việc gì mà thụt lùi lại.
Bởi vì tốc độ thật sự quá nhanh, cô cũng không phát hiện. Mắt thấy cơn lốc sắp lao tới đây, Lật Manh mưa axit đổ ập xuống xối đến nỗi không mở mắt ra được, gấp đến độ xoay quanh.
Cô giương mắt nhìn về phía Cố Nặc bên cạnh. Thiếu niên vẫn vẻ mặt bình tĩnh, tóc mái ướt đẫm rũ xuống, ánh mắt thâm lãnh đỏ thắm, khuôn mặt tái nhợt không có chút máu, lại xinh đẹp đến thuần túy lạ thường.
Đúng là người khác người. Cô chật vật đến nỗi như một kẻ lưu lạc nhặt nhặt chai nước khoáng bên cạnh thùng rác, mà anh thì vẫn đẹp như bước ra từ trong tranh vậy.
Đây là vai chính vĩnh viễn tự mang ống kính mỹ nhan trong truyền thuyết, mặc kệ bị miêu tả ngoại hình là thanh tú rồi bình phàm gì đó, nhưng nếu ném giữa đám người thì vẫn có thể vừa liếc mắt một cái là thấy.
Lật Manh nhéo ngón tay thiến niên tang thi, cau mày vừa định nói gì, bỗng thấy khuôn mặt trắng bệch ấy của thiếu niên xuất hiện một tia hồng nhạt. Anh mím môi, tựa hồ muốn lộ ra răng nanh nhưng nghĩ đến bộ dáng tức giận vừa rồi của nàng thì lại không dám, chỉ có thể ủy ủy khuất khuất lùi hàm răng vào, giọng nói khàn khàn: "Ta đói bụng."
Lật Manh mặt than: Ta cũng đói bụng.
Những lời này, không phải là có ý muốn gặm cô chứ.
Nháy mắt trong óc Lật Manh hiện lên các loại hình ảnh tang thi thò qua, mặt hư thối, hàm răng màu đen, gặm "đồ ăn" đầy thảm thiết.
Đầu ngón tay cô run lên, trực tiếp thả tay anh ra muốn chạy. Vừa mới bị nữ chủ vứt bỏ, đảo mắt liền sắp bị nam chủ ăn rồi.
Nói đi theo vai chính có vận may đâu?
Ặc, pháo hôi đi theo vai chính hình như...... chỉ xui xẻo thêm thôi?
Thiếu niên nghiêng đầu, có chút kỳ quái nhìn tay mình, còn nhịn không được cong ngón tay lại, lạnh lẽo, không có hơi ấm mềm mại như khi cô chạm vào anh. Anh bất mãn híp mắt, ánh mắt thâm lãnh đỏ cháy, nhịn không được duỗi tay muốn bắt lấy cô.
Kết quả Lật Manh cho là anh muốn chụp mồi, liền nhảy ra sau vài bước, chân lại đá phải cục đá, ngã ra sau. Mắt thấy sau lưng sắp ngã đè lên cục đá, đôi tay lạnh băng cứng đờ nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Thiếu niên không biết từ khi nào đã đi ra sau lưng cô, thuận thế làm cô rơi vào trong lồng ngực mình.
Lật Manh cũng cứng đờ theo, trợn tròn mắt nhìn anh. Thiếu niên cũng trừng cô. Đôi mắt trừng anh lên, còn tròn hơn mắt cô, không hề nháy mắt, vẫn không mất vẻ xinh đẹp.
Lật Manh thật sự chịu không nổi, duỗi tay xoa xoa hai mắt của mình, nhân tiện ngữ khí có chút run run: "Cái đó, ăn thì ăn, nhưng đánh chết đã rồi ăn."
Cái chết là điểm cuối của nhiệm vụ. Mà cái chết lúc nào chẳng đau đớn chứ, thôi thì cứ bị đánh chết, còn hơn phải nhìn mình bị mổ bụng, phanh thây rồi chết từ từ.
Ăn?
Thiếu niên không nói một lời, chỉ lẳng lặng nhìn cô.
Hai tay Lật Manh bụm mặt, đậu má, trước khi ăn còn muốn quan sát sao? Hay là...... Lừa anh trước đã, rồi chạy đi.
Nàng thử giật giật, muốn xuống dưới, kết quả thiếu niên vốn đang đứng thẳng người lập tức hai tay căng thẳng, càng ôm chặt cô vào trong lòng. Mặt cô lập tức bị dán đến trước ngực anh, hơi thở mát lạnh của thiếu niên làm cô khó mà thở nổi.
"Đừng...... Động."
Giọng nói khàn khàn, mang theo vài tia ngọt nị nguy hiểm của thiếu niên vang lên.
___
LoBe: Bên Dembuon sẽ đăng trước wp 4 chương:"< Nên bạn nào muốn đọc sớm hơn thì qua đó nha.
htttps://dembuon.vn/threads/edit-xuyen-nhanh-nam-chu-lai-hac-hoa-phuong-le-cao.43766/