Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cv-er: Kỷ Kỷ
Edit: Mi An
Beta: LoBe
___
Lật Manh ngủ đến ngơ ngẩn cả người, còn đang vội vàng lau nước miếng lo lắng hình tượng tiên nữ của mình bể nát cái rụp luôn rồi, cũng không rảnh lo Cố Nặc nói cái gì, cứ luôn gật đầu nói ừm ừm mãi.
Chờ đến khi Lật Manh phản ứng lại, Cố Nặc đã rướn người qua hôn lên môi cô, giọng nói khàn khàn mà gợi cảm ẩn chứa ý cười của thiếu niên vang lên:
"Vậy sau này em chính là bạn gái anh, Tiểu Manh."
Lật Manh: "......"
Từ từ, không phải, bạn gái là cái quỷ gì vậy?
Cô là nữ phụ ác độc cơ mà, nếu quá thân nhau, tương lai thời điểm đẩy anh ta vào đàn tang thi thì hơi ngại.
Cô vốn cho rằng hai người chỉ làm bạn ăn mì ăn liền thôi, kết quả mới vừa đứng thẳng chân đã thành bạn gái người ta rồi. Nhưng đến khi Lật Manh muốn cự tuyệt thì phát hiện đã không còn kịp nữa, bởi vì Cố Nặc đã cười cười, chậm rãi nói như đùa giỡn:
"Nếu em từ chối, anh sẽ buồn, sau này không muốn nhìn thấy Tiểu Manh nữa."
Dù lời nói của anh trông có vẻ chỉ là vui đùa, nhưng đôi mắt của thiếu niên lại âm trầm sâu thẳm, thái độ tùy ý lại có khí thế cứng rắn mạnh mẽ.
Lật Manh dùng hết sức lực từ hồi còn bú sữa mẹ để đè lời từ chối xuống.
Không thể gặp nhau, đồng nghĩa với việc không thể đẩy anh ta vào đàn tang thi, không thể làm dị năng anh ta tiến hóa.
Không thể làm anh ta trở thành tận thế chi Vương.
Cũng không thể hoàn thành nhiệm vụ.
Cảm giác muốn từ chối một trăm triệu lần, nhưng Lật Manh chỉ có thể rưng rưng gật đầu đồng ý.
Dù sao bạn gái cũng là bạn mà, đúng không.
Sau đó tận thế bắt đầu, cô đi theo phía sau Cố Nặc, một đường trợn mắt há hốc mồm nhìn anh như điên cuồng như thế nào mà thành lập căn cứ, xử lý những người dụng quyền với mình, rồi lại như thế nào mượn sức những tên cấp dưới vừa lợi hại vừa trung thành, vững chắc ngồi trên ghế của người đứng đầu căn cứ.
Thủ đoạn quả là cay độc đáng sợ, mưu đồ quá cẩn thận, lúc cần thiết lại hung ác quả quyết. Nếu không phải tuổi anh còn trẻ, người lãnh đạo của căn cứ lại là ba của hắn thì anh đã sớm làm thủ lĩnh rồi.
Dù sao cũng là nam chủ, năng lực tính cách vận may đều hoàn hảo cả.
Cô lại lần nữa cảm thấy may mắn rằng nếu không phải đồng ý làm bạn gái anh, chắc có lẽ khi tận thế tới cũng không ôm nổi một sợi lông chân của anh nữa.
Ngoại trừ những cái đó ra, Cố Nặc còn có một khuyết điểm làm Lật Manh có chút không thể chịu đựng được.
Phá gia bại sản.
Nghĩ đến một đống lớn đồ dùng cho nữ xa xỉ có thể xếp thành núi mà anh mua, cô liền đau đầu.
Lật Manh bởi vì đang nhớ lại một ít chuyện trước kia nên có vẻ có chút ngốc manh, hàng mi xinh đẹp nhẹ rũ xuống, cánh môi vô ý thức khẽ mở.
Ở hàng ghế sau yên tĩnh, Cố Nặc đang cúi đầu thưởng thức ngón tay mềm mại của cô, thấy cô ngây ngốc ngẩn người, nhịn không được ngẩng đầu chăm chú nhìn cô.
Nhìn thấy đôi môi đỏ hồng của cô, ánh mắt thanh niên tối sầm lại.
Anh chậm rãi vươn tay, kéo ra cổ áo của mình, áo gió rộng thùng thình màu đen buông lỏng ra, để lộ cần cổ xinh đẹp cùng chiếc áo sơ mi cùng màu bên trong.
Thiếu niên thấp giọng nói: "Tiểu Manh, cúi đầu."
Lật Manh gần như là làm theo phản xạ, vẻ mặt mờ mịt cúi đầu.
Chiếc áo gió màu đen nhẹ nhàng được đặt lên tóc cô, một không gian bí ẩn bị áo gió ngăn cách với bên ngoài xuất hiện.
Thiếu niên tiến tới, ngậm lấy môi cô, hôn một chút.
Sắc mặt Lật Manh đỏ lên, cô lập tức lui về phía sau, nhưng bị anh giữ tay lại, còn anh thì càng tới gần hơn nữa.
Dưới chiếc áo gió màu đen tuy không nhìn rõ là đang làm gì, nhưng tư thế thân mật của hai người lại rõ ràng lạ thường.
Hàng mi mảnh dài của Cố Nặc nhắm lại rồi rũ xuống, đôi mắt anh vừa đen vừa trong trẻo, giọng nói hơi khàn khàn mà dịu dàng.
"Tổng cộng là 19081 giây."
Mặt Lật Manh dại ra, hoàn toàn không nghe hiểu anh đang nói gì.
Trong đôi mắt đen sẫm của Cố Nặc có vẻ sung sướng rất dễ thấy.
"Năm tiếng mười tám phút một giây, đó là thời gian anh không ở cạnh em."
Giọng nói chậm rãi lại có chút khàn khàn của anh, lười nhác vuốt qua vành tai của Lật Manh.
"Nên em thiếu anh một cái hôn."
Nghe vậy Lật Manh mới phản ứng lại.
Tuy hai người là bạn khác giới, nhưng cô đã nói làm bạn gái thì được, nhưng không thể có tiếp xúc quá giới hạn, anh cũng đã đồng ý rồi.
Vậy mà mỗi lần có cơ hội, anh đều phá vỡ ước định.
Chẳng hạn như thường thường hôn cô một cái, lần đó cô thắng trò chơi, anh lại cúi đầu xuống.
Lúc ấy anh cúi đầu, thua trò chơi mà giống như cả thế giới sụp đổ vậy. Vì sợ anh luẩn quẩn trong lòng, cuối cùng cô không thể không đồng ý thực hiện một yêu cầu vô lý của anh.
Đó là anh tách ra khỏi cô một lần, lúc trở về sẽ hôn một lần.
Anh còn quy định, nếu thời gian dài thì có thể hôn lâu một chút.
Ví như rời đi khỏi cô một ngày, liền phải hôn ít nhất một phút đồng hồ trở lên.