Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nữ chủ chạy.
Hệ thống tắt máy.
Nam chủ uống thuốc kích dục.
Cô nên tìm ai chống đỡ bây giờ, quanh đây đến một con chó lưu lạc cũng không có.
Lật Manh chỉ cảm thấy cả người thiếu niên phía sau cứ như dung nham trong núi lửa, nhiệt độ sôi trào làm cả lưng cô đều nóng bừng lên.
Cô cũng không phải cải thìa cái gì cũng không hiểu. Nhớ năm đó khi cô làm một nhà khoa học nổi tiếng......à làm trợ lý, cô chưa xem động vật sinh sản xx bao giờ. Khụ, trừ người.
Cho nên cô ráng căng ra vẻ mặt bình tĩnh, duỗi tay muốn bẻ ra ngón tay đang đặt lên bả vai cô. Tay anh từng ngón từng ngón rõ ràng, trắng còn hơn chân gà sả ớt ngâm trong chất bảo quản sắc tố, nhưng lại khó bẻ hơn chân gà.
Thiếu niên dường như không hề để bụng phản ứng của cô, anh đứng phía sau cô, cúi đầu xuống phần cổ cô thật sâu. Tiếng hít thở dồn dập nặng nề phả lên làn da mẫn cảm sợ ngứa của thiếu nữ. Ánh mắt anh cực kỳ u tối mà điên cuồng, trái lại biểu cảm trên khuôn mặt tinh xảo lại mang theo vài phần áp lực thanh lãnh.
Những mảnh vỡ ký ức làm anh đau đầu ấy không thể trong quá trình lắp ráp trở thành hình ảnh thật sự, nhưng chúng đều chứa một người.
"Tiểu Manh."
Giọng thiếu niên trầm thấp mà khàn khàn. Anh chậm rãi cọ cọ tóc cô, từng chút một hướng lên trên.
Lật Manh tựa hồ cảm thấy có chút kì quái, cô như động vật nhỏ có bản lĩnh dự cảm nguy hiểm vậy, cảm giác phần gáy lạnh căm căm. Trơ mặt than một hồi, cô đột nhiên muốn gắng bước ra phía trước một bước.
Tuy phía sau có một con gấu bông đi theo, nhưng cô dùng hết toàn lực khẳng định có thể đi được vài bước. Chỉ cần kiên trì tìm được nữ chủ, cô liền thắng.
Cô còn muốn tích phân để sống nữa. Còn chưa kiếm được tích phân, bên người đã có một tên sắp ngỏm củ tỏi phải nuôi sống. Mà tên đó cũng là một kẻ đáng thương, trên có già dưới có trẻ nhỏ phải nuôi nấng. Cho nên tích phân không thể không kiếm, nếu không một nhà già trẻ đều phải chết đói.
Lại nói có phải cô làm chuyện gì thương thiên hại lí đâu, chỉ giúp nam chủ đi lên đỉnh cao nhân sinh thôi mà. Một công việc vĩ đại biết bao nhiêu, làm sẽ tăng vọt cảm giác vinh dự có biết không, cơm cũng có thể ăn được thêm ba bát rưỡi nữa.
Lật Manh buông bàn tay trên vai ra, hai tay rướn ra sau ôm lấy eo Cố Nặc, sau đó khom người xuống, tóc mái của thiếu niên phất qua đuôi mắt cô, làm mắt cô ngứa đến phủ một tầng hơi nước.
Lật Manh chớp chớp mắt, không để bụng cái này.
Cô dồn hết sức, há miệng hít sâu một chút, sau đó nâng chân lên cao, chuẩn bị cõng Cố Nặc tiến về trước. Cho dù là khiêng cũng phải khiêng Cố Nặc đi tìm nữ chủ, cô chính là một cô gái từng vận chuyển gạch mà, xem Cố Nặc thành một túi xi măng là xong.
Cõng xi măng tương đối tiết kiệm sức lực.
Cô phải cõng......
Thiếu niên phía sau đột nhiên đứng thẳng người, rời đi lưng cô, cô dùng sức lực lớn nhất hướng về phía trước, kết quả phía sau nhẹ bẫng, Lật Manh không hãm chân lại được, cả người liền nhào về phía trước.
Cố Nặc chân dài duỗi ra, một tay chế trụ vòng eo cô, một tay khác xuyên qua hai đầu gối cô. Mái tóc đen bù xù của anh rơi xuống trước mắt hơn một nửa, chỉ lộ ra nửa phần mặt tinh xảo bên dưới cánh mũi.
Đèn trên hành lang sáng ngời đến lạ thường, chiếu rọi làn da thiếu niên càng thêm trắng trẻo, cũng làm vẻ đỏ ửng nhàn nhạt trên má ấy càng dễ thấy.
Lật Manh bị anh ôm chặt vào ngực, trừng đôi mắt hạnh óng ánh hơi nước, tựa hồ còn chưa hồi thần từ trong xúc động muốn chuyển gạch.
Ánh mắt âm u dưới tóc Cố Nặc nhìn chằm chằm nàng vài giây. Ánh nhìn quá mức chăm chú, tựa như một con sói đói nhìn thấy một con nai con ngon lành vậy, trong tham lam là dục vọng sốt ruột muốn cướp lấy.