Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
[ Kí chủ, cô làm thế tốt sao?] Hệ thống nhịn không được hỏi người đang cướp...à không, mượn xe bọn bắt cóc trở về Đường gia.
Cô không những không báo cảnh sát đến bắt người, ngược lại còn đi cấu kết làm chuyện xấu.
Đây là chuyện người tốt sẽ làm sao? Không, người cũng không làm như cô đâu.
- Ha, người làm đại sự không trọng tiểu tiết.
[ Cô không sợ bọn họ chân trong chân ngoài à? Dù sao cũng là người xã hội.]
- Yên tâm, ta chuyên nghiệp.
Hệ thống:...
Chuyên nghiệp? Cô làm chuyện này bao nhiêu lần rồi? Còn chuyện xấu nào cô chưa làm qua không?
- Chuyện mi không biết còn nhiều.
Trẻ nhỏ từ từ học tập nha.
Dạ Tịch bày ra một bộ tiền bối mà cảm thông cho hệ thống trẻ người non dạ.
[ Ai là trẻ nhỏ? Cô mới là trẻ nhỏ, cả nhà cô là trẻ nhỏ.]
Hệ thống không biết sợi dây nào lắp không đúng đột nhiên cáu kỉnh offline rồi.
Nó lại làm sao? Chập mạch?
- --------------
Đường gia chủ không ở nhà, thím Hà cũng không biết ông ta đi đâu, hai ngày nay đều không về.
Tám chín phần mười ở chỗ mẹ nữ chính bên kia đi.
Dù sao người ta cũng là chân ái, con gái lại mang thêm thân phận cháu nuôi Chu gia nữa, không săn đón mới là lạ.
Không ở nhà cũng tốt, tránh cản trở cô làm việc.
Cố Mặc Vũ, không phải thân sinh của Cố Dịch Lãng, là cô nhi được hắn đón về trong một công tác.
Nguyên nhân đón về là...thuận mắt, chỉ đơn giản là nhìn tốt liền đón về, thuận mắt đến mức quy cho nó một cái danh người thừa kế.
Không có huyết thống cũng không có tài năng gì đáng kể, tính cách còn quái gở, không thân cận ai, cũng không biết dỗ người vui vẻ, có thể thu được nhân tình gì đáng nói?
Dạ Tịch cảm thấy Cố biến thái cũng không phải muốn người thừa kế cái gì, chỉ muốn xem kịch.
Cũng không phải cô nghĩ xấu hắn, mà tên biến thái kia thực sự dám làm.
Nhìn xem nhóc con khôn khéo kia còn phải tìm viện trợ bên ngoài như cô sao?
Dạ Tịch vừa lung lay tài liệu trên tay vừa hứng thú tràn đầy mỉm cười.
Cảm thấy kí chủ đặc biệt hắc ám.
Người sau không thèm để ý đến hệ thống tự bế, bản thân mở máy tính xem tiến độ đầu tư.
Tiến độ không sai biệt lắm, không bao lâu nữa liền có thể thấy kết quả.
Vẫn là trong túi có tiền yên tâm hơn không ít a.
Cố gia bên kia cũng là một ao nước sâu, không những sâu mà còn rất đục, thật lâu không thấy ai khuấy lên rồi.
Trăng treo trên cao không biết trốn vào tầng mây từ bao giờ.
Trong phòng tắt đèn, cả phòng chìm vào bóng tối.
Cùng lúc này, tại nơi dã ngoại hoang vu nào đó, Cố nhị thiếu chật vật tỉnh lại, phát hiện bản thân không chỉ cả người đau nhức như muốn nứt ra còn không mặt quần áo, trên người chỉ có một chiếc quần cộc, đồ vật tùy thân cái gì cũng không còn.
Hắn không nhớ rõ mình thế nào đến đây, vốn là một buổi ăn chơi trác táng như mọi khi, hình như hắn uống hơi nhiều, sau đó...!Sau đó thế nào?
Kí ức hỗn độn không rõ ràng, nhưng hắn rất rõ mình bị chỉnh thảm.
Xung quanh yên lặng như chết, quỷ khóc sói gào một tiếng cũng không có.
Tối đen như mực, tìm không thấy đường đi.
Cố nhị thiếu là người nhát gan, bị ném ở đây, nơi nào còn hống hách ngang ngược, sợ hãi không biết nên chạy hay nên co ro chờ đến sáng.
- A...a...
Còn không để hắn nghĩ tử tế, gió lạnh ở đâu xào xạc xông tới, hơi lạnh từ thấm vào toàn thân, người theo phản xạ vừa hét lớn vừa chạy loạn.
Người quan sát từ phía xa không hẹn mà cùng nhìn nhau.
Vẫn không nên chọc người phụ nữ kia thì hơn.
Nhìn xem đến người vừa xuất viện chiều nay cô còn không tha nữa kìa.
May mắn bọn họ chỉ bị đánh, nếu không...
Thật đáng sợ...
- ------------------
- Ngủ dậy rồi? Mau qua ăn sáng đi.
Vừa xuống bậc thang đã nghe Đường gia chủ từ ái hỏi thăm làm cô xém chút nữa đạp hụt.
Ta còn ngủ mơ sao? Hay ông ta trúng tà rồi?
Dạ Tịch thụ sủng nhược kinh, quái dị nhìn xem người đang hiền từ mỉm cười nhìn cô.
Bộ dáng kia như thể đã chờ cô ăn sáng thật lâu.
Thân là đại lão có thâm niên, không thể mất hình tượng, trong lòng mặt dù mưa bom bão đạn thì ngoài mặt vẫn như cũ trấn định, thong dong ngồi xuống, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống.
- Ăn nhiều một chút, nhìn xem con gầy thành cái gì rồi.- Đường gia chủ quan tâm gắp thức ăn cho Dạ Tịch.
May mà vừa kịp nuốt xuống, nếu không cô xác định phun ra.
Làm cái gì? Không thể thẳng thắn với nhau tí à? Diễn kịch cũng không ai diễn thế đâu.
Da gà da vịt rơi mấy lần rồi có được không?
Hay ông ta định chơi chiến thuật đánh không lại thì khiến cô ghê tởm chết?
Sẽ không thế chứ? Sợ quá!
- Đường gia chủ muốn nói cái gì đây?
Được rồi, ta chịu thua còn không được sao?
- Sao lại xa lạ với cha thế, cha quan tâm con mà thôi.
Thời gian gần đây cha có lỗi với con, giờ cha hiểu ra rồi, muốn bù đắp cho con.
- Đường gia chủ, người thông minh không nói vòng vo, ông muốn gì?- Dạ Tịch lại không phải nguyên chủ, nào dễ qua mặt như thế.
- Vậy...!con cùng vị kia của Cố gia quan hệ rất tốt sao?
Nhìn xem, đã nói Đường gia chủ không tự dưng đối tốt với cô mà, không quàng thêm chuyện khác mới là lạ.
- Đường gia chủ hỏi chuyện này để làm gì?
Dạ Tịch vừa chậm rãi uống một ngụm sữa vừa hỏi.
- Đường gia gần đây có một hạng mục rất thích hợp với Cố gia.
Con xem…
Ồ, muốn ta đi cầu cạnh tên biến thái kia à? Không có cửa! Cửa sổ cũng không có.
- Thì liên quan gì đến tôi.
- Dù sao con cũng là người Đường gia, sao có thể nói ra lời như thế.- Mặc dù bị cô chọc điên nhưng Đường gia chủ vẫn cố kiềm chế nhẹ giọng khuyên nhủ.
- Không phải tôi còn một chị gái thất lạc ở EG sao?
- Tiểu Tịch, chuyện này…
- Nói cho Đường gia chủ biết một bí mật nhé…Cố nhị thiếu là bị tôi đánh nhập viện đấy.
Cốc sữa trên tay Đường gia chủ rơi thẳng xuống đất kết thúc sứ mệnh của nó.
Hai mắt ông ta trợn trắng, mặt như tắc kè chuyển màu từ đỏ sang xanh rồi tím.
Ông ta nào còn nhớ cái gì quy củ, tay cầm dao run run chỉ vào mặt cô.
- Mày…
Ôi, lộ đuôi rồi kìa.
Không giả trang nữa à?
- Đường gia chủ, có phải ông đã quên, tôi đã nói để Đường gia hủy trong tay ông rồi.
Tôi rất trọng chữ tín đấy.
Dạ Tịch không để tâm ánh mắt giết người của Đường gia chủ thản nhiên đứng dậy, nụ cười ôn hòa vẫn như cũ treo trên môi.
Đường gia chủ hiện tại chỉ thấy chướng mắt, cực kì chướng mắt.
- Sao khi mày sinh ra tao không bóp chết mày luôn đi.
Lửa giận xung thiên, Đường gia chủ nào quản lời nói, cứ như thế nghĩ gì nói nấy.
Tim...hơi nhói.
Lại nữa.
- Đáng tiếc không có thuốc hối hận, sớm thôi, Đường gia sẽ không còn.
Dạ Tịch ổn định lại xao động trong lòng, quay người phất tay với Đường gia chủ.
Cả người dần chìm vào ánh sáng bên ngoài.
Hào quang vạn trượng, chói mắt cực kì.
Càng đi càng xa, không thể với tới.
Đường gia chủ trong vô lực ngã trên ghế, hai mắt trợn trừng nhìn bóng dáng cô dần khuất.
Lí trí của ông ta luôn biết đó chỉ là mấy lời vớ vẩn không đáng tin nhưng ông ta lại vô thức tin tưởng, vô thức mà khiếp sợ tựa hồ viễn cảnh Đường gia sụp đổ đã ở ngay trước mắt.
Cô ta không phải Đường Dạ Tịch.
Cô ta là ai?
- --------
- Tại sao lại là tôi? - Lam Trạch không hiểu rõ nhìn cô gái ở đối diện.
Người này không ai khác là vị tiểu thư Đường gia có quan hệ không tầm thường với Cố tổng, Đường Dạ Tịch.
Cách đây không lâu, khi anh ta đang không quản ngày đêm giải quyết nguy cơ tứ phía của Lam thị thì nhận được điện thoại của cô.
Nội dung rất đơn giản: Cô muốn đầu tư vào Lam thị.
Lam thị bây giờ lỗ hổng khắp nơi, từ khi bê bối nổ ra đến giờ anh ta vẫn chưa kịp vá lỗ cũ đã thêm lỗ mới.
Báo chí cũng không phải giật tít mà thực sự Lam thị hiện tại có thể phải tuyên bố phá sản.
Huống hồ có EG âm thầm quấy nhiễu bên trong, xung quanh thì sài lang hổ báo trực chờ, Lam thị bây giờ có thể nói là nguy cơ tứ phía.
Trong hoàn cảnh này ai lại muốn dây dưa với Lam thị?
Lam Trạch chỉ nghĩ cô nói đùa, trêu chọc mình mà thôi, cũng không để trong lòng.
Ai ngờ buổi chiều cùng ngày lại nhận được tin một quỹ đầu tư nước ngoài muốn đầu tư một khoản tiền lớn vào Lam thị hơn nữa còn không có yêu cầu gì đặc biệt, chỉ cần 5% cổ phần công ty.
Đừng nói là 5%, 20% cổ phần Lam thị cũng không có giá trị ấy, nhìn các cổ đông đang tạo áp lực cho anh ta thì rõ.
Cổ phiếu rớt giá thảm hại, bọn họ thua lỗ quá lớn.
Lam Trạch không vội tiếp nhận mà cho người đi điều tra lai lịch dòng tiền, không nghĩ còn thực sự tra ra.
Cầm tư liệu trên tay anh ta hoàn toàn không kịp phản ứng, thế nhưng là Đường gia tiểu thư Đường Dạ Tịch đứng tên khoản tiền này.
Cô lấy đâu ra nhiều tiền như thế?
Đừng nói Đường thị đang trên đà vực dậy, cho dù là Đường thị trên đỉnh cao lúc trước cũng không thể mắt không chớp cho cô số tiền ấy.
Nghe nói cô cùng Cố Dịch Lãng quan hệ không tệ, người ta còn mấy lần nhìn thấy cô cùng hắn ăn cơm nhưng Cố gia chủ nào phải kẻ vì sắc mất lí trí, hắn sẽ vì cô chi mạnh tay thế sao? Mặc cô làm càn?
Không, Cố Dịch Lãng rất lí trí.
Hắn sẽ không.
Vẫn là tiền tư nhân của cô.
Nếu đã có năng lực như thế dù không hỗ trợ Đường gia cũng không nên nhúng tay vào vũng nước đục như Lam thị.
Lam Trạch thực không hiểu rõ, một nơi đang bị Cung Duật Hành chèn ép có gì đáng để đầu tư đây?
Người ta rút vốn còn không kịp.
Hay Lam thị còn có điểm nào đáng giá mà anh ta nhìn không ra?
- Hửm.
Lí do à? Nếu cần một lí do thì là...nhìn anh thuận mắt đi.- Dạ Tịch nửa đùa nửa thật đáp lời, thuận tiện bỏ thêm một viên đường vào tách cà phê trước mặt.
Lí do này...có phải quá miễn cưỡng không?
- Vậy tôi chướng mắt Cung Duật Hành?
Nhìn ánh mắt ngờ vực của Lam Trạch, Dạ Tịch không thể không phát hảo tâm...bịa một lí do khác.
- Cô cùng hắn có thù? - Nhắc đến nam chính tựa hồ nam phụ thâm tình có điểm đáng tin hơn hẳn.
- Hắn muốn đánh tôi, có tính không?
Lại bỏ thêm một viên đường.
Đánh cô? Cung Duật Hành mà đánh phụ nữ? Hắn dù đối xử với Tiểu San không tốt cũng không đến mức đánh phụ nữ đi.
- Được rồi.
Lam tổng, anh quản nhiều thế làm gì, có muốn hợp tác không? Nếu không tôi tìm người khác.
Tiền ai mà không muốn.
Người sau vốn đang nhàn nhã sau khi xem điện thoại thì đột ngột thái độ xoay chuyển, dữ dằn như thổ phỉ cưỡng đoạt dân nữ.
Chưa thấy ai đầu tư mà mang tư thế xã hội như cô.
- Được
Lam Trạch không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà đồng ý.
Nhiều năm sau nghĩ lại tình cảnh hôm đó, đại khái là do khí thế của cô quá mạnh mẽ.
Loại tự tin, nắm rõ hết thảy khiến anh ta vô thức tin tưởng.
Người như thế, đáng giá đánh cược.
May mắn anh ta dám làm.
Nhưng đó là chuyện của sau này.
- Vậy thì hợp tác vui vẻ.
- Cô gái nhận được sự chắc chắn của hắn thì mặt mày giãn ra, vui vẻ bắt tay anh ta, để lại một tấm danh thiếp, xoay người liền đi.
Sao anh ta cảm thấy mình bị lừa nhỉ?