Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Về tới phủ Hầu Kiệt, Di Giai hít sâu một hơi, cô cảm thấy đã được về nhà, đây là vi diện đầu tiên cho cô thấy tình phụ mẫu ấm áp đến thế.
Lại một sáng tinh mơ, cô ra vườn tập thể dục, lúc làm động tác xoay người bất chợt thấy Đại Kiều đứng phía sau cô, có vẻ hắn chuẩn bị cắt tỉa cây trong vườn, thấy cô hắn cũng sững sờ, vội vã quay đi. Di Giai nhíu mày nhưng cũng không để ý hắn, tiếp tục các động tác.
Không hiểu sao từ lúc rời khỏi phủ Hầu Viêm, cô hay chóng mặt đau đầu, Tang Thanh nói linh hồn cô bị tổn thương do hồ yêu, nhưng cô cảm thấy không giống lắm, trong đầu như có thứ gì đó muốn thoát ra.
Trong một lần sau khi tập thể dục xong đi qua hồ, cô loạng choạng vì chóng mặt mà ngã xuống.
Lúc đó trời mới tờ mờ sáng, xung quanh vô cùng yên ắng, cô định tự mình bơi vào bờ thì cơn đau đầu chợt mạnh lên, chân tay bủn rủn.
Ngay vào lúc cô cho rằng mình đi đời rồi, có người nhảy xuống vớt cô lên. Hắn ấn ấn ngực cô, đang định hô hấp nhân tạo thì bị bàn tay của cô đẩy mặt ra. Cô ho lụ khụ, hắn thì vội vã cúi đầu đứng dậy muốn bỏ chạy.
"Đại Kiều! Ngươi định đi đâu?" Di Giai lạnh giọng
"..."
"Mau đỡ ta về phòng, ta không đi nổi."
"..."
Thế là Đại Kiều dìu cô về phòng, Lục Nhi ngủ chưa dậy, trong phòng chỉ có hai người, cô thấy mặt Đại Kiều đỏ ửng vì lạnh, quần áo hắn cũng ướt đẫm, liền phẩy tay để hắn đi, sau đó thay đồ.
Hôm đó cô bảo Lục Nhi sắp xếp lại công việc chăm hoa viên cho Đại Kiều, đừng gì cũng bắt hắn làm nữa.
Cô xem hắn nhiều việc tới nỗi gần sáng vẫn phải làm, mà cũng vì thế mới cứu được cô, coi như lấy công chuộc tội. Bỏ qua hắn vụ cướp tiền của cô vậy.
Dường như vô tình, mỗi lần cô tập thể dục Đại Kiều liền đang chăm cây ở gần đó, không ai làm phiền ai, hắn cũng không chạy trốn hay tránh mặt cô nữa.
Hoàng đế già cuối cùng cũng thăng thiên, hắn giao lại ngai vị cho Tam hoàng tử, cũng là Tang Thanh. Di Giai bỗng nghĩ đến khi Tang Thanh làm hoàng đế, lại nhớ cảnh tam giới lúc nào cũng chờ thời lật đổ hắn kia, khẽ rùng mình.
Tang Thanh có vẻ không mấy thiết tha ngai vàng, các phu nhân hắn gần đây đang đồn với nhau hắn liệt rồi. Có lẽ vì chuyện phòng the, Tang Thanh vô cùng muốn quay về, nhưng hệ thống vẫn chưa thông báo hoàn thành, vẫn phải đợi một thời gian nữa.
Ngồi trong bàn ăn với hoàng đế, Di Giai cười bò:"Ngươi việc gì phải cứng ngắc như thế, bao nhiêu quan viên kêu ngươi tuyển thêm phi tần ngươi cũng không chịu, quá gây nghi ngờ đó."
Tang Thanh lấy đũa gõ đầu cô:"Ngươi suy nghĩ cái gì vậy? Đó là phu nhân của nguyên chủ, ta làm vậy hắn không vừa ý, phán định nhiệm vụ thất bại thì sao? Hơn nữa ta làm hoàng đế rồi chẳng lẽ còn phải nghe theo lời mấy tên quan viên rảnh rỗi hết việc kia."
Di Giai ôm đầu:"Phải phải, ngươi nói gì cũng đúng!"
"Ở trên cao thật cô đơn..." Tang Thanh bỗng thở dài.
Cô trợn mắt:"Cô đơn nên ngươi cứ gọi ta vào cung hoài sao? Ngươi có biết bên ngoài đang đồn ngươi có sở thích quái dị là thích trẻ em không?"
Hắn nhướn mày, chỉ trả lời vế đầu của cô:"Ồ? Ngươi không muốn vào cung? Vậy ngươi muốn ta đến chỗ ngươi sao?"
"Đó không phải vấn đề..."
"..."
Tiếng nói cười vui vẻ trong phòng vang cả nửa ngày khiến nơi vốn yên ả này như bừng lên một sức sống mới.
Mấy tên thị vệ mắt nhìn chân chẳng dám ngẩng đầu, không ai dám tin bình thường vị hoàng đế băng lãnh kia có ngày lại vui vẻ như vậy. Tin đồn hắn thích trẻ con là thật sao?
Tang Thanh nhìn người đang lải nhải trước mắt, ánh mắt như nhìn thấy một bóng hình khác, từ từ hai bóng dáng chập lại làm một, ánh mắt hắn cũng dần dần trở nên nhu hòa.