Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Di Giai gọi điện thoại, suốt từ thời gian trước cô buôn bán kiếm lời, mua lại được một nửa quán bar khá nổi tiếng ở đây, vì nơi này quá lớn nên cô không thể mua hết, hơn nữa chủ quán vốn cũng không muốn bán lắm, nhưng cô lại đảm bảo có thể làm cho quán càng đông khách hơn, còn để chủ quán cũ vẫn quản lý như bình thường, mới đồng ý.
"Có, anh ta đang ở đây." Nghe đối tác mới vừa bay tới, Húc Kiệt còn chưa hết ngạc nhiên đã thấy cô hỏi về một vị khách quen, người này mua lại một nửa quán của anh, mới chỉ trao đổi qua trung gian, còn chưa gặp trực tiếp đâu. Nghe nói cô đang tới, anh có chút tò mò dáng vẻ của cô rồi. Anh đã từng nói chuyện với cô về việc thay đổi chính sách của quán, những ý kiến táo bạo liều lĩnh của cô làm anh mở rộng tầm mắt, giọng nói tự tin qua điện thoại làm anh tương tượng hẳn cô sẽ vô cùng xinh đẹp quyến rũ.
Di Giai bước vào phòng, ngẩng đầu lên nhìn Húc Kiệt mỉm cười. Khác với tưởng tượng của Húc Kiệt, cô gái trước mắt trang điểm nhẹ nhàng, ánh mắt trong sáng vô tội, cô mặc một chiếc váy xanh rộng rãi, hở vai, trông vô cùng thuần khiết.
Húc Kiệt mím môi:... học sinh trung học? Gương mặt kia quá non nớt rồi.
"Chào em, Phạm Di, lần đầu gặp mặt." Húc Kiệt đứng lên, vui vẻ chào hỏi
Di Giai ngượng ngùng:"Lần đầu gặp. Trong năm vì bận học nên không thể tới đây được, còn nhờ anh vất vả quản lý nơi này."
Thật sự là học sinh?! Húc Kiệt choáng rồi. Học sinh thời nay còn muốn kinh doanh bar? Thật ngất.
Tuy nghĩ vậy nhưng anh vẫn không hề xem thường, làm ngành này không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, Húc Kiệt bắt tay Di Giai, lực không nặng không nhẹ, hai người ngồi xuống nói chuyện.
Qua loa vài câu, Di Giai nói có việc phải làm, muốn nhờ anh giúp.
Dương Tử sau khi cãi nhau với bạn gái vẫn thường hay đến quán bar này xả hơi, trêu chọc mấy cô gái làng chơi cùng đám bạn, hôm nay không khác. Nhưng hôm nay trước mắt anh nhìn thấy một cô gái thanh thuần, nhỏ bé đang bị đám côn đồ trong bar trêu ghẹo đến gương mặt đỏ bừng.
Anh nhếch môi, bước chân qua.
Di Giai luôn chú ý bên này, thấy Dương Tử bước qua rồi thì giãy giụa càng yếu ớt, mắt đỏ bừng như muốn khóc lại quật cường kìm nén lại. Nhìn vô cùng đáng thương.
Đám côn đồ chảy mồ hôi.
Trời mới biết tự nhiên ông chủ gọi bọn họ, lại nói bọn họ đi đóng kịch cùng cô bé này, nhìn cô bé đơn thuần ngây thơ, bọn họ còn ngại ngùng không biết làm sao, quay lại đã thấy đối phương vào vai vô cùng thuần thục, tự bản thân họ cũng thấy thẹn.
"Dừng lại! Làm gì vậy?" Tiếng Dương Tử bay tới
Đám côn đồ khóc, được cứu rồi. Rốt cuộc anh hùng cũng đến cứu bọn họ!
"Hừ. Tránh ra. Đây không phải chuyện của mày!" Một anh xăm trổ vui mừng nhanh nhẹn nhập vai, giọng nói vô cùng hống hách.
Dương Tử nhíu mày:"Không biết tao là ai?" Lại liếc thấy Di Giai run lẩy bẩy, không đành lòng cởi áo khoác khoác lên vai cô. Chán ghét nhìn đám thanh niên côn đồ.
Đám côn đồ: Mau dẫn người đi đi!!!
Thanh niên xăm trổ nhíu nhíu mày, dường như nhận ra người đối diện là ai, vẻ cực kỳ khó chịu, phất tay nói:"Đi."
Đám côn đồ trong lòng nở hoa, ngoài mặt hết hừ mũi lại phun nước bọt, ra vẻ cực kỳ bất mãn.
Di Giai yếu ớt tựa vào ngực Dương Tử, lí nhí nói cảm ơn anh.