Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mặc dù biết nữ chính tồn tại là vì thông đồng với các loại yêu nghiệt, nhưng cô không nghĩ tới Dung Luật nhanh như vậy đã bị câu được, đây quả thực là tốc độ ánh sáng a....
"Thả tôi ra, anh cái tên đại trứng thối này." Thẩm Tích Tích giãy giụa trong ngực Dung Luật.
Thẩm Tích Tích khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy dáng vẻ trung trinh "tôi sắp bị làm bẩn, nhanh lên thả tôi ra", vẻ mặt xấu hổ nhìn Cổ Thiển Vũ.
Thực TM xấu hổ a..., cô có thể nói Thẩm Tích Tích càng như vậy, với tư cách nam phụ có nhan giá trị, có thân phận lại càng điên cuồng, quả thực mắc bệnh chịu ngược như nhau, ti tiện đến không nỡ nhìn thẳng.
Quả nhiên Dung Luật liền cười tà mị nghiền ngẫm: "Tôi không buông ra, cô dự định thế nào?"
"Anh không muốn thả tôi ra, anh nhất định sẽ hối hận." Thẩm Tích Tích trừng mắt Dung Luật, như là có mối thù giết cha.
"Ah?" Dung Luật khiêu mi, cùng Thẩm Tích Tích liếc mắt đưa tình: "Tôi ngược lại rất muốn biết, trên thế giới này ai có thể làm cho tôi hối hận."
Cố Thiển Vũ: "......"
Đối với hoàn cảnh và lời kịch kinh điển này, cô tỏ vẻ mình hoàn toàn không thể nhìn thẳng.
Thừa dịp bọn họ lôi lôi kéo kéo, "anh thả tôi ra, bằng không thì tôi cho anh đẹp mặt", nào là "không thả cô ra, cô có thể làm gì", Cố Thiển Vũ yên lặng ngồi vào bàn ăn, bắt đầu dùng bữa.
Đang thời điểm Cố Thiển Vũ ăn ngon, cô cảm giác một đạo ánh mắt như rắn độc hướng tới trên người mình.
Cố Thiển Vũ ngẩn đầu đã thấy Dung Luật rất hứng thú nhìn cô.
Cố Thiển Vũ: "......"
Chết tiệt, ánh mắt này không phải dành cho nữ chính ư, như vậy nhìn một cái pháo hôi như cô là có ý gì?
"Ăn ngon không?" Dung Luật mở miệng hỏi Cố Thiển Vũ.
Vì không muốn Dung Luật chú ý, Cố Thiển Vũ thập phần cố ý nịnh nọt cười cười: "Ăn ngon."
Trông thấy dáng vẻ nịnh nọt của Cố Thiển Vũ, Thẩm Tích Tích hiên ngang lẫm liệt mở miệng: "Chớ ăn đồ của anh ta, anh ta bắt cóc chúng ta, chúng ta không cần nịnh nọt anh ta."
Nói xong Thẩm Tích Tích tiếp tục trừng Dung Luật, ngữ khí không sợ tức chết người: "Loại người cặn bã như anh ta, không chừng hạ độc trong đồ ăn."
Cố Thiển Vũ: "......"
Nhìn xem đoá Bạch Liên Hoa không nhiễm bùn, ở địa bàn của người ta mà còn dám kiêu ngạo, nếu như không phải nữ chính thì đã sớm chết 800 lần rồi.
Cố Thiển Vũ không phản ứng cô ta, cuối đầu tiếp tục ăn. Cô vừa rồi không ăn được bao nhiêu, bây giờ còn đói.
Nhìn Cố Thiển Vũ không nghe cô, Thẩm Tích Tích nóng nảy: "Cô như thế nào không biết phân biệt? Tôi đã nói trong thức ăn có khả năng hạ độc, đến lúc đó cô xảy ra chuyện đừng trách tôi không nhắc nhở cô."
Đối với Thẩm Tích Tích, Cố Thiển Vũ chỉ có thể tỏ vẻ ha ha.
Không nghe cô ta khuyên chính là không biết phân biệt? Nha đầu này tự cho mình đúng, toàn bộ thế giới đều nghe cô ta tất cả được không?
Tịch Duyên nhất định sẽ tới cứu người, nhưng ai có thể nói chính xác là hôm nay, hay ngày mai, vẫn là ngày sau, hoặc là sau một tuần lễ?
Chẳng lẽ Tịch Duyên một tháng sau mới đến, các cô sẽ không ăn không uống ngồi một chỗ chờ Tịch Duyên một tháng?
Dung Luật thật vất vả đem người bắt tới đây, sẽ không đần độn lập tức hạ độc giết các cô?
Cho dù anh ta có hạ độc, cũng nhất định là độc dược mạn tính, chờ Tịch Duyên cứu được, đều sẽ nghĩ tới biện pháp giải độc, dù sao so ở đây cũng tốt hơn chết đói.
Tốt, coi như Dung Luật ưa thích giày vò, đem các cô bắt đến là vì muốn nhìn các cô bị độc chết, cho nên sẽ tẩm thuốc độc có hiệu quả nhanh.
Nếu như anh ta dám hạ, thì nhất định nắm chắc làm các cô ăn, đơn giản bắt chính mình chủ động, hoặc bị ép ăn.
Cố Thiển Vũ lạnh lùng nhìn lướt qua Thẩm Tích Tích: "Vị tiểu thư này, tôi với cô không quen a, tôi còn nhớ rõ cô đã đoạt chồng của tôi a?"