Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ninh Hinh được Uy Trì đưa về, đến nhà cô quay sang hỏi Uy Trì.
" Anh ngày mai có rảnh không? "
Muốn yêu đương thì phải tiếp cận nhiều nha ~ Thật là mệt a ~
Uy Trì : " Anh phải đi công tác một tuần.
"
Ninh Hinh : "...!Ơ...!"
Đại Boss! Sinh nhật của cô là bốn ngày nữa đó!!! Huhu tại sao anh lại nỡ bỏ rơi cô chứ?
Uy Trì thầm cười trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn nghiên đầu giữ bộ dáng thắc mắc nhìn cô.
" Có chuyện gì sao? "
Ninh Hinh héo héo lại.
" Không có gì...!"
Huhu, Đại Boss không có thì cô biết làm sao?
Buồn chán a...
Bộ dáng buồn hiu của Ninh Hinh khiến Uy Trì có hơi khó chịu, anh nhíu mày rồi thở dài nói.
" Yên tâm, sẽ có quà.
"
Ninh Hinh nghe vậy tâm trạng cũng vui vẻ hơn hẳn.
Cô mỉm cười chào tạm biệt Uy Trì rồi đi vào nhà.
Uy Trì cười, bóng cô vừa khuất sắc mặt anh liền nhanh chóng thay đổi.
Ánh mắt sắc lạnh nhấn điện thoại gọi vào một dãy số.
" Alo? Uy Trì? "
Uy Trì giọng ẩn chứa tia sát khí.
" Chuẩn bị đi, vài ngày nữa...!ta nên chuẩn bị quà mừng ông ta trở lại rồi.
"
Hạo Triết bên đầu dây kia nuốt nước bọt, nụ cười miễn cưỡng đáp lại.
" Được rồi, được rồi đã biết! "
...
Tại một căn phòng màu đỏ chói, xung quanh đầy rẩy những cô gái ăn mặc bikini vui vẻ nhanh múa.
Ánh đèn mờ ảo khiến cho căn phòng tăng thêm vẻ ái mụi.
Choang
Chiếc ly trên tay người đàn ông già nua ngồi tại vị trí chủ tọa bị ông ta ném vỡ nát.
Những cô gái trẻ quấn lấy ông ta cũng giật mình biết phận mà lùi ra.
Vệ sĩ đứng xung quanh im lặng không dám cử động.
Kiệt Dục Sở ánh mắt hiện lên tia máu, Khuôn mặt ông ta cau lại hiện lên những nết nhăn rõ ràng nhìn rất kinh tởm.
Ông ta gầm lên bọc phát cơn thịnh nộ của mình.
" Thằng oách con ngu xuẩn! Lại dám quan lại với loại đàm bà thấp kém! Thằng óc heo đó nghĩ một mình Uy gia chưa đủ? Muốn thêm cả Văn gia thử sức? Cmn! Còn ông già chết tiệt kia đã già đến sắp chết mà còn ngoan cố để công ty cho thằng miệng còn hôi sữa đó thì làm được cái trò trống gì? "
Vệ sĩ hai bên im lặng, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim không có chút để ý đến ông ta.
Việc này bọn họ cũng quen rồi, nhưng việc này khó mà để ông ta bình tĩnh trở lại được hoặc có thể lão già này sẽ không để yên mà nhúng tay vào mất.
Dục Sở thở dốc, tay bấu chặt vào thành ghế.
Miệng khẽ nhe ra, ánh mắt hiểm độc chuyển đến người cô gái bên cạnh khiến cô ta không rét mà run.
" Văn hiện tại không trợ giúp vậy thì...!Uy Trì, mày nên cố tận hưởng đi.
Tao sẽ không sống những ngày không danh không phận như thế này mãi đâu.
Tao sẽ cho mày xuống hoàng tuyền để gặp lại gia đình thân thuơng của mày...!Haha...!"
Ông ta bóp chặt cổ cô ta cười kinh dị.
Cô gái khiếp sợ ánh mắt ứa ra nước mắt, miệng run rẩy xin tha.
" Đại nhân....!Đại nhân xin...!xin tha cho em.
"
Dục sở nhìn gương mặt cầu xìn của cô gái càng thêm cười lớn.
Uy Trì, mày cứ đợi đó.
Bằng mọi giá tao sẽ lấy lại những gì mày gây ra cho tao.
...
Ninh Hinh mỗi ngày ngoài đi làm thì không ăn lại uống, không ngủ lại chơi.
Nhiều lần gọi Đại Boss thì có lúc nhất máy có lúc lại không nhất máy.
Đại Cẩu nhìn bộ dáng sắp biến thành heo lười của Ninh Hinh cảm thán.
[ Tiểu công chúa, cô không định làm nữa sao? ]
Nhìn cô bây giờ có khác gì con lười là bao?
Ninh Hinh gục đầu xuống sấp tài liệu : " Ai da, ta nhớ Đại Boss.
"
Nãy giờ gọi cả tá cuộc Đại Boss vẫn không trả lời cô lấy một lần.
Đại Cẩu : [...]
Tiểu công chúa, cô có tâm với nhiệm vụ là tốt nha, nhưng có cần phải giống như cô thiếu Boss là không sống bình thường được nhỉ?
Liệt Nham thấy bộ dáng ểu oải của Ninh Hinh thì nhân từ pha một cốc caffee cho cô uống.
" Cô uống rồi tỉnh táo làm một chút đi.
"
Ninh Hinh cười cười nhận lấy cảm ơn một tiếng.
Đột nhiên điện thoại vang lên màng hình hiện tên Đại Boss thì Ninh Hinh liền tỉnh táo hẳn bỏ ly caffe xuống bàn hớn hở bấm nghe.
" Alo~ Anh còn bận nhiều không? "
Uy Trì xoa ấn dương, nghe giọng nhẹ nhàng như rót mật của Ninh Hinh liền quên đi mệt mỏi mà cười khẽ.
" Còn không nhiều lắm.
"
Ninh Hinh hạnh phúc nhe răng ra cười.
" Mai là sinh nhật em đó a~ "
Đại Boss có thể về sớm chút được không?
Uy Trì lơ đảng ồ một tiếng.
Ninh Hinh bĩu môi, sau đó lại thở dài.
" Tiên sinh a ~ Em tự nhiện thấy nhớ anh quá! Nhớ đến chả muốn làm hay ăn gì luôn...!"
Ai da, thật là nhớ quá mà~
Liệt Nham đảo mắt, lặng lẽ rời đi tiện thể cầm luôn tách caffee anh pha cho Ninh Hinh.
Mẹ nó, ra là nhớ người yêu.
Tưởng có gì phiền muộn anh ta tậm sự chút chứ! Mấy cô gái trẻ bây giờ đều thiếu thốn tình cảm vậy à?
Mẹ khiếp! Anh ta còn chưa có lấy một cô bạn gái...
Quá khổ đi mà!
Mà hồi này cô ấy nói là tiên sinh hả?...!Đm, chắc nghe lầm rồi haha...!Làm gì có chuyện Giám Đốc chịu kiên nhẫn nó chuyện với phụ nữ như vậy...
...Ơ nhưng Boss hình như đang đi công tác...
Mẹ nó đừng như anh ta nghĩ chứ?
Đại Cẩu thấu hiểu nổi khổ thư kí Hạ, sau đó cũng off luôn.
Ở lại lâu sợ là không chịu nổi mấy màn ngọt ngào này mất.
Tim Uy Trì đập thịch một tiếng, anh nhất thời không biết đáp lại thế nào.
Nói anh nhớ cô?
Anh rất nhớ...!Vì vậy anh làm việc dồn vào rất nhiều để sớm quay về.
Chỉ là nghe cô nói như vậy, anh không biết vì sao lại hận không thể ôm chặt lấy cô.