Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đường Cửu nhất thời nhìn ngây người.
Từ khi biết Bùi Hàn đến nay, đây là lần đầu tiên hắn thấy đối phương lộ ra nụ cười rõ ràng như vậy.
Hắn lặng lẽ nuốt nước bọt. Soái ca lạnh lùng đột nhiên cười lên đẹp muốn xỉu a a a!
Nhưng sau lúc đắm đuối hắn chợt bừng tỉnh, Bùi Hàn cười như vậy có phải mình diễn không tốt nên chọc cười đối phương không? Bùi Hàn thấy hắn thấp thỏm liền lên tiếng: "Là lỗi của anh. Thử lại lần nữa nhé."
Hai người bắt đầu lại lần nữa, lần này thì thuận lợi qua cửa. Nhân lúc trạng thái đang tốt, Lưu Đông Bình bảo họ quay hết mọi cảnh của Lý Tuấn và Mạnh Phi, một người có kinh nghiệm còn một người có linh khí nên rất ăn ý với nhau, hơn nữa phần diễn không nhiều, chỉ quay đến chiều là xong, mọi người đều trầm trồ khen ngợi Tiểu Diệp tổng đúng là một thiên tài.
Đoàn phim có thể xong việc sớm nên tâm tình mọi người đều rất vui, đúng lúc này bên ngoài có hai nam nhân đi vào, một người trẻ tuổi đeo kính râm lớn che khuất nửa gương mặt, hắn ngẩng cao đầu, dáng đi thong dong mang đến cho người ta cảm giác cao ngạo. Người đàn ông trung niên còn lại thì cười xởi lởi, trên trán lấm tấm mồ hôi, vội vàng đi tới cúi đầu chào Lưu Đông Bình: "Xin lỗi xin lỗi đạo diễn Lưu, trên đường kẹt xe nên chúng tôi tới trễ!"
Đây chính là Hách Lạc Gia lẽ ra phải đóng vai Mạnh Phi và người đại diện của hắn.
Lưu Đông Bình cười ha ha: "Giờ đã qua buổi chiều rồi, xem ra kẹt xe ghê lắm nhỉ."
Người đại diện lộ vẻ xấu hổ, chỉ biết cười cầu hòa rồi quay lại vẫy tay với Hách Lạc Gia: "Tiểu Gia còn không mau xin lỗi mọi người trong đoàn đi!"
Lúc này Hách Lạc Gia mới thản nhiên đi tới tháo kính râm xuống rồi nói với Lưu Đông Bình: "Xin lỗi đạo diễn Lưu, tôi tới trễ."
Hắn chỉ nhìn mỗi mình Lưu Đông Bình còn những người khác thì không thèm ngó ngàng tới, cứ như các staff nhỏ bé kia không đáng để hắn xin lỗi.
Đối với loại người không tự lượng sức mình này Lưu Đông Bình cũng lười tức giận: "Không muộn, dù sao có cậu hay không cũng thế thôi."
Hách Lạc Gia vẫn chưa hiểu ra nhưng người đại diện của hắn lập tức biến sắc: "Đạo diễn Lưu, nói vậy là sao ạ?"
"Phần của Mạnh Phi đã quay xong, không cần các người nhọc lòng nữa." Lưu Đông Bình nói, "Mời về đi."
"Quay xong?" Hách Lạc Gia sửng sốt trợn mắt, "Tôi không đến thì ai quay!?"
Sở dĩ hắn dám đòi Lưu Đông Bình cho hắn thêm đất diễn là vì biết rõ hiện nay không có diễn viên nào ngang ngửa với mình, thế nên mới hống hách như vậy. Ai ngờ chỉ một buổi chiều mà đã có người dám cướp chỗ hắn!
Hắn nổi giận đùng đùng nhìn quanh studio rồi dán mắt vào Đường Cửu đang mặc đồng phục học sinh: "Là cậu à?"
"Cậu là ai? Quen biết ai mà vào đây?" Hách Lạc Gia nheo mắt nhìn Đường Cửu từ trên xuống dưới rồi quay sang phẫn nộ chất vấn Lưu Đông Bình, "Lúc trước tôi đã ký hợp đồng với các người! Thế mà bây giờ các người vi phạm hợp đồng, tùy tiện để loại diễn viên hạng mười tám mặt mũi lạ hoắc được chống lưng này chen ngang vào à?"
Có người nhịn không được phì cười, Hách Lạc Gia vừa định nổi giận thì đã thấy mọi người nhìn mình với ánh mắt khinh bỉ và thậm chí là thương hại. Một staff tốt bụng đưa tay về phía thanh niên mặc đồng phục kia nói: "Giới thiệu một chút, đây là giám đốc hiện tại của Tinh Doanh chúng tôi, Tiểu Diệp tổng Diệp Doanh."
Hách Lạc Gia khẽ giật mình, còn người đại diện thì ngỡ ngàng nhìn trân trối.
"Ngại quá ngại quá, thật ra tôi cũng không được tính là hạng mười tám đâu." Đường Cửu khiêm tốn nói, "Hách tiên sinh, anh đã nhắc đến hợp đồng thì chúng ta nói luôn nhé. Trong hợp đồng quy định rõ diễn viên phải làm tròn trách nhiệm của mình và luôn đặt lợi ích của đoàn phim lên hàng đầu, nếu không đạo diễn có quyền thay đổi diễn viên và yêu cầu đối phương bồi thường tổn thất kinh tế cho đoàn phim."
"Tôi thấy anh mặc dù cao hơn hạng mười tám của tôi nhưng chắc cũng chẳng có bao nhiêu tiền đâu, bồi thường thì miễn đi." Đường Cửu rộng lượng nói, "Nhưng sau này mọi bộ phim và tiết mục giải trí của Tinh Doanh sẽ không bao giờ mời anh nữa. Dù sao anh ăn cơm và kẹt xe cũng mất cả buổi chiều mà đúng không?"
Lúc này Hách Lạc Gia mới ý thức được chuyện gì xảy ra, vẻ cao ngạo trên mặt biến mất tăm, ánh mắt bắt đầu lộ vẻ hoảng hốt. Người đại diện bên cạnh hắn còn muốn nói tiếp nhưng Đường Cửu đã lên tiếng: "Thu dọn đồ đạc rồi kết thúc công việc đi, đêm nay tôi đãi."
Cả đoàn phim hân hoan reo hò, chẳng ai chú ý đến hai người kia nữa, nhanh chóng thu dọn máy móc và đạo cụ rồi kéo nhau đi.
Trong studio trống rỗng chỉ còn lại Hách Lạc Gia và người đại diện, sắc mặt người đại diện từ trắng biến thành xanh rồi lại sang đỏ, rốt cuộc nhịn không được bùng nổ: "Mẹ nó chứ tôi đã bảo cậu phải khiêm tốn một chút! Đóng bộ phim thần tượng hơi có tên tuổi thì đã coi trời bằng vung rồi hả! Lần này thì hay rồi, đắc tội với cả Diệp Doanh! Tinh Doanh đã nói cấm cửa cậu thì để xem sau này còn phim nào dám tìm cậu không! Mẹ nó thứ ngu xuẩn như cậu ông đây không hầu hạ nữa, ngồi đó chờ mình bị đóng băng đi!"
Người đại diện hùng hổ quay lưng đi thẳng, bỏ lại Hách Lạc Gia với khuôn mặt tái nhợt, thật lâu sau vẫn đứng im lìm tại chỗ.
——
Bùi Hàn bận đóng phim, mặc dù Đường Cửu rất muốn ở bên y nhưng cũng ngại đi quấy rầy đoàn phim nên lâu lâu mới tới thăm phim trường đem cho Bùi Hàn mấy món ăn ngon, nhân tiện tặng đạo diễn Lưu mấy hộp thuốc lá xịn để nhờ ông quan tâm chiếu cố đối phương.
"Chú thật sự không hiểu nổi cháu." Đạo diễn Lưu híp mắt hút thuốc hỏi hắn, "Chẳng phải lúc trước còn tốt đẹp với Thôi Tử Minh lắm sao, bỏ ra bao nhiêu tiền mới nâng được cậu ta lên, sao tự dưng thay người vậy?"
Ông nhìn Bùi Hàn đang nghiêm túc quay phim giữa sân, "Hay là cháu có đam mê nuôi Ảnh đế?"
"Chú nói gì thế." Đường Cửu bật cười rồi thản nhiên nói, "Thôi Tử Minh cầm tiền của cháu đi ngủ với gái."
Lưu Đông Bình sửng sốt, sau đó sắc mặt lập tức trầm xuống. Ông biết Diệp Doanh từ nhỏ đến lớn, thông minh lại tốt tính, nào ngờ lại gặp phải tên cặn bã như vậy. Ông không bình luận gì mà chỉ xoa đầu Đường Cửu nói: "Cũ không đi thì mới sao tới, chú thấy Bùi tiểu tử rất đáng tin cậy, hai cháu cũng xứng đôi lắm."
Đường Cửu cười lên, đôi mắt cong cong hình trăng khuyết: "Vâng, cháu cũng thấy vậy đó ạ!"
Nhưng rõ ràng Thôi Tử Minh không nghĩ như vậy, hắn lại vác mặt tìm tới cửa.
"Tiểu Doanh." Vẻ ngoài của hắn vẫn gọn gàng chỉn chu như xưa nhưng khóe môi lại nổi mụn bọc, chắc vì mấy ngày nay phát hỏa quá mức, "Chúng ta nói chuyện đi."
Thôi Tử Minh thật sự rất lo lắng."Ám Hỏa" đã khai máy mấy ngày trước, mọi chuyện đã không thể thay đổi được nữa. Hắn nghĩ mãi mà không rõ cách đây chưa lâu Diệp Doanh còn rúc vào ngực mình, ánh mắt tràn ngập yêu thương nói với hắn "Em muốn dùng "Ám Hỏa" để anh đoạt thêm một giải Ảnh đế nữa", sao bỗng dưng lại giao "Ám Hỏa" cho người khác? Diệp Doanh xưa nay luôn ngoan ngoãn phục tùng hắn, nói gì nghe nấy, sao đột nhiên lại trở nên quyết tuyệt và nhẫn tâm như vậy?
Đường Cửu hờ hững nhìn hắn: "Anh muốn gì?"
Thái độ điềm nhiên dửng dưng này càng làm Thôi Tử Minh quýnh hơn, hắn nhẫn nhịn nói: "Tiểu Doanh, trước đó chúng ta hứa hẹn với nhau thế nào em quên rồi sao? Em đã nói chờ anh giải nghệ sẽ kết hôn với anh, sau đó chúng ta cùng nhau chu du thế giới, nhưng chỉ mới hai năm trôi qua mà thôi! Tiểu Doanh, em muốn phản bội anh để tìm niềm vui mới sao?"
Đường Cửu thật sự nể phục độ mặt dày vô sỉ của hắn: "Nếu tôi nhớ không lầm thì người nɠɵạı ŧìиɦ trước là anh mà."
"Anh không có!" Thôi Tử Minh tựa như không được chịu được hai chữ "nɠɵạı ŧìиɦ" làm mất hình tượng của hắn, hạ giọng nói, "Đó chỉ là bức ảnh giả tạo thôi! Anh và cô gái kia chẳng có quan hệ gì hết!"
Đường Cửu dựa vào ghế bành rộng rãi thoải mái, ngón tay không nhanh không chậm gõ mặt bàn, nhẹ nhàng nói: "Thôi Tử Minh, anh tưởng tôi không có chứng cứ gì sao? Album ảnh mới tạo được cài mật mã trong điện thoại của anh là gì?"
Một câu nhẹ nhàng lại hệt như quả bom nổ tung làm sắc mặt Thôi Tử Minh trắng bệch. Hắn như bị đâm trúng tử huyệt, đứng sững tại chỗ, trong đầu tràn ngập sợ hãi và bối rối.
Sao Diệp Doanh lại biết được?
Làm sao...... ngay cả cái này mà cậu cũng biết!?
Thấy phản ứng của hắn, Đường Cửu nở nụ cười giễu. Hắn không phải đang hù dọa Thôi Tử Minh, lần này hắn đã sớm lấy được ảnh chụp đối phương nɠɵạı ŧìиɦ. Đương nhiên hắn có thể tung ra những bức ảnh này nhưng giờ hắn chưa muốn làm vậy.
Thứ nhất là dù tung ảnh ra cũng không tạo được đả kích trí mạng với Thôi Tử Minh, đối phương không phải kẻ ngu nên rất có thể sẽ thừa nhận chuyện hẹn hò, cùng lắm chỉ giảm bớt chút danh tiếng mà thôi.
Kiếp trước Diệp Doanh bị những thủ đoạn độc ác của Thôi Tử Minh từng bước hạ gục rồi dần dần sụp đổ, hiện giờ Đường Cửu cũng muốn để hắn nếm mùi y như vậy.
Thứ hai là theo hắn điều tra, cô gái mà Thôi Tử Minh nɠɵạı ŧìиɦ là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Hàn thị, đối phương ngây thơ chưa trải đời nhiều nên cứ tưởng Thôi Tử Minh thật lòng yêu mình, thực tế cũng là người bị hại, Đường Cửu tuyệt đối sẽ không dùng thủ đoạn này làm tổn hại danh dự con gái người ta.
"Muốn người khác không biết, trừ khi mình không làm." Đường Cửu nói, "Thôi Tử Minh, anh tự giải quyết cho tốt đi."