Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hoắc Tinh Thần đã hiểu rõ tính tình của Thanh Dữu.
Nhưng anh ấy vẫn còn có chút lo lắng nói: "Nhưng chúng ta chỉ còn lại bốn nghìn hai trăm Lư tệ."
Anh ấy hi vọng vào ban đêm Thanh Dữu có thể ở phòng tốt nhất, buổi tối họ còn muốn ăn cơm nữa, nên số Lư tệ còn lại khẳng định là không lấy hạng nhất được.
Thanh Dữu không thèm để ý cười nói: "Tiêu tiền thì kiếm lại là được, không xài tiền thì làm gì có động lực tiếp tục kiếm tiền?"
"Cậu lấy tiền đi mua vé đi."
Tiền để trong ba lô mà Hoắc Tinh Thần đang mang.
"Chị nói đúng." Hoắc Tinh Thần vốn là người hồn nhiên, đã vậy Thanh Dữu lại cưng chiều anh ấy như vậy.
Thế là anh ấy vui sướng nói: "Vậy chúng ta chọn phần chơi tốt nhất, tôi sẽ đi theo chị tiếp tục 'nằm thắng' nhé!"
Sau đó anh ấy liền đi mua phiếu thật.
Mua xong phiếu, anh ấy còn cố ý cầm trong tay phẩy phẩy, hỏi bọn người Từ Lân: "Mấy người cũng đi vào chơi sao? Mua loại phiếu nào vậy?"
Bọn người Từ Lân: "..."
Đừng hỏi, hỏi nữa sẽ biến thành 'chanh tinh' mất.
Hiện tại trong bọn họ không ai muốn phản ứng Hoắc Tinh Thần, tên này thật sự là quá đáng ghét.
Nhưng Hoắc Tinh Thần lại không buông tha họ, anh ấy tiến tới nhìn phiếu trong tay Giang Hựu và Từ Lân một chút.
Sau đó anh ấy tỏ ra ghét bỏ mà nói: "Mấy người cũng quá keo kiệt đi, thế mà lại lựa chọn chơi một lần, vậy thì làm sao mà đủ chơi?"
Tiếp đến anh ấy giống như là nhớ tới cái gì, sau đó nhìn mấy người họ rồi hỏi: "Sẽ không phải mấy người không có đủ tiền mua loại một giờ chứ?"
Nhóm khách quý: "..."
Có thể nói một tiếng với đạo diễn, đem Hoắc Tinh Thần ném ra bên ngoài không?
Hoắc Tinh Thần sao không nhìn ra được sự cam chịu của bọn họ.
Thế là anh ấy cười ha ha, "Các người cũng thảm quá rồi, đi kiếm tiền cả một ngày, thế mà không có cách nào chơi tốt hơn một chút hả?"
"Vẫn là tôi thông minh, đi theo Dữu Dữu, chẳng những có tiệc ăn, còn có thể ngồi xe xịn nhất, chọn trò chơi tốt nhất nữa."
"So với mấy người, tôi cảm thấy mình 'nằm thắng' thật sự là quá sung sướng!"
Giang Hựu không thể nhịn được nữa, "Cậu nên dừng lại được rồi đó!"
Tên này đúng là không dừng lại được mà, không nhìn ra bọn họ đều rất khó chịu sao? Không có mắt nhìn gì hết.
[Quá xa xỉ rồi, hai người này quả thực là phát rồ, thế nhưng tôi lại thích.]
[Tôi cũng muốn nhìn sự khác biệt giữa một trăm Lư tệ và bốn ngàn Lư tệ một chút.]
[Trước kia khi xem tiết mục như thế này, tôi đều thích xem khách quý chịu nghèo khổ, gặp nạn, nhưng vì cái gì lần này, tôi chỉ muốn nhìn chị đẹp và Hoắc Tinh Thần tiếp tục phát rồ ăn chơi xa xỉ đến cùng nhỉ? ]
[Tôi cũng vậy, chỉ muốn nhìn chị ấy kiếm tiền và hưởng thụ thôi.]
[Tôi rất hiếu kì sau khi họ bỏ ra bốn ngàn Lư tệ, hôm nay chị ấy làm sao tiếp tục kiếm tiền đây.]
[Chẳng lẽ lại đi giúp sửa xe Go Kart? ]
[loại xe Go Kart này khẳng định có nhân viên chuyên môn sửa chữa, muốn đi kiếm tiền bằng việc sửa xe, tôi thấy khó lắm đây.]
[Cho nên mới càng hiếu kỳ.]
Lòng hiếu kỳ của mọi người bị nâng lên gấp bội, một là hiếu kỳ hai cách chơi khác nhau, hai là hiếu kỳ Thanh Dữu sẽ tiếp tục kiếm tiền bằng cách nào.
Ba nhóm cùng lúc cầm phiếu đã mua được đi vào sân chơi.
Tiếp theo liền có ngay nhân viên phục vụ dẫn bọn họ đến từng địa phương tương ứng.
Chênh lệch giữa một trăm Lư tệ và bốn ngàn Lư tệ liền hiện ra.
Hai nhóm người của Nghi Vân Phỉ là phải tự đi tới, còn Thanh Dữu cùng Hoắc Tinh Thần thì có xe đặc biệt của sân chơi tới đón.
Địa phương hai nhóm đi đến chỉ có đường chạy được lắp đặt chướng ngại, mấu chốt là có một đội ngũ chờ đợi rất dài phía trước.
Không ít người đến nơi này đều chỉ nghĩ chơi thể nghiệm thôi, nhưng lại không nỡ tốn hao nhiều như vậy, cho nên họ đều lựa chọn chơi một lần.
Mà Thanh Dữu cùng Hoắc Tinh Thần đang chơi ngay sát vách, chỗ đó chẳng những lắp đặt chướng ngại cho đường chạy, mà còn có không ít cửa ải đầy kích thích.
Chơi Go Kart như thế này so với chơi một lần thì cao cấp hơn rất nhiều.
Mấu chốt là chỗ hai nhóm kia đứng xếp hàng là một cái đài cao, rất dễ dàng nhìn thấy đường chạy cách vách.
Có người bị hấp dẫn có thể sẽ đi đổi phiếu.
Hai nhóm cũng rất tâm động và hâm mộ, đáng tiếc họ không có tiền.
Sau đó bọn họ một bên đứng xếp hàng, một bên nhìn thấy tận mắt Thanh Dữu cùng Hoắc Tinh Thần đang chơi vui vẻ, đầy tùy ý.
Sầm Hạo Cơ nhịn không được cảm thán: "Tôi cũng muốn 'nằm thắng' quá!"
Từ Lân bật cười: "Ai mà không muốn đâu, trước đó còn suy đoán bọn họ so với chúng ta càng thảm hơn, ai biết chính chúng ta mới là thằng hề chứ."
Ai trong bọn họ cũng đều không muốn cố gắng nhưng thật đáng tiếc họ không gặp được đồng đội 'đại thần' như Thanh Dữu.
Sầm Hạo Cơ hâm mộ nói: "Nhìn thấy bọn họ chơi thật sảng khoái!"
Nghi Vân Phỉ nghe được lời của hai người, mặt cô ta lộ vẻ lo lắng nói: "Mặc dù là rất thú vị, bất quá bọn hắn xài tiền như vậy sẽ chỉ còn lại có hai trăm Lư tệ."
"Bọn họ còn phải ăn cơm, khi xếp hạng buổi tối rất có thể họ sẽ đạt hạng nhất từ dưới đếm lên."
Cô ta muốn ám chỉ Thanh Dữu vì chơi, ngay cả việc tranh tài của ba nhóm đều từ bỏ.
Từ Lân nói: "Nói không chừng bọn họ còn có thể kiếm tiền, vừa rồi Thanh Dữu không phải nói xài hết mới có động lực tiếp tục kiếm tiền nha."
Nghi Vân Phỉ chờ đợi chính là lời này của anh ta.
Trên mặt cô ta lộ ra vẻ tán đồng, còn mang theo mong đợi mà gật đầu: "Cũng đúng, Thanh Dữu lợi hại như vậy, chắc hẳn cậu ấy còn có thể nghĩ đến biện pháp kiếm nhiều tiền khác, tôi cũng không nhịn được muốn nhìn biểu hiện của cậu ấy."
Đây cũng là ả cố ý đào hố.
Tạo cho người xem cảm giác mong đợi, nếu là Thanh Dữu không cách nào lại kiếm được tiền, như vậy sẽ làm mọi người thất vọng, sau đó cô ấy sẽ bị chửi.
Lần này Từ Lân cười cười, không có đáp lời.
Anh ta trà trộn trong ngành lâu như vậy, chỗ nào mà nhìn không ra 'trò mèo' của Nghi Vân Phỉ.
Có kế vặt thì rất bình thường, nhưng đối với bạn bè mà cố ý đào hố như vậy cũng làm người ta không thích, khó trách khi vừa đến Thanh Dữu đã muốn trở mặt với Nghi Vân Phỉ.
Hai nhóm đợi hơn nửa tiếng thì lúc này mới tới lượt họ chơi.
Nghi Vân Phỉ đi theo xếp hàng với bọn họ, chờ khi bọn họ chơi thì cô ta sẽ tỏ ra quan tâm giúp mọi người trông chừng cặp xách.
Cô ta ngồi ở khu nghỉ ngơi trên đài cao, nhìn Thanh Dữu cùng Hoắc Tinh Thần đang chơi hăng say, đáy mắt hiện lên một mảnh hung ác nham hiểm.
Trong lòng đang thầm mắng tổ tiết mục, chẳng những hạn chế bọn họ xem phát sóng trực tiếp và vào mạng internet của quốc nội, còn hạn chế họ gọi điện thoại và gửi tin nhắn.
Cô ta chỉ hi vọng mẹ của mình nhìn thấy Quý Thanh Dữu thoát ly kế hoạch của bọn họ thì bà ta có thể làm chút gì đó.
Trong nước, Lỗ Quỳnh Ảnh thừa dịp Thanh Dữu không nhìn thấy tình huống trong nước, bà ta đã mua thuỷ quân đăng tin Weibo.
Đem việc bà ta chiếu cố Thanh Dữu vài chục năm, những năm này chuyện ăn mặc ngủ nghỉ của đối phương đều là bà ta phụ trách, bùng nổ trên mạng.
Lại đem chứng cứ bà ta đặt mua quần áo và đồ dùng hàng ngày cho Thanh Dữu phát ra cùng lúc.
Tạo cho người ta một loại cảm giác là Thanh Dữu đều dựa vào Lỗ Quỳnh Ảnh mới có hôm nay.
Ám chỉ Thanh Dữu là người vong ân phụ nghĩa, là 'bạch nhãn lang'.
Dưới sự dẫn đường của thủy quân, người không biết chuyện gì khi nhìn thấy nhiều chứng cứ như vậy, đều coi Lỗ Quỳnh Ảnh bởi vì Thanh Dữu là bạn tốt của con gái, cho nên bà ta mới quan tâm chiếu cố như thế, còn xài không ít tiền và tài nguyên trên người Thanh Dữu.
Nhưng Thanh Dữu lại không có lương tâm báo đáp, thế mà khi vừa lên tiết mục liền nhờ vào chuyện trở mặt với con gái của Lỗ Quỳnh Ảnh để nổi tiếng hơn, làm cho bọn họ nhịn không được mà mắng chửi.
Cơn mưa bình luận cũng bị thuỷ quân dẫn đường.
Một bên khác.
Chơi xong một giờ, Thanh Dữu và Hoắc Tinh Thần đi khu nghỉ ngơi dùng đồ uống và món ăn tự phục vụ, lại làm cho các khách quý khác hâm mộ.
Khi đang ăn, Thanh Dữu làm như lấy điện thoại di động ra chơi.
Ống kính quay hình cũng không có quay đến điện thoại di động, cho nên nhìn không thấy cô đang làm cái gì.
Bởi vậy Thanh Dữu vượt qua 'rào cấm' hạn chế thao tác trên điện thoại của tổ tiết mục, ấn mở Weibo trong nước và hot search để xem.
Quả nhiên cô phát hiện ra Lỗ Quỳnh Ảnh đã xuất thủ, giống như cô đã dự tính trước.
Vì thế cô dùng tài khoản thủy quân đã bị cô hắc, bắt đầu vạch trần những đồ vật đã chuẩn bị từ trước.
Làm xong sau, cô cất điện thoại rồi nói với Hoắc Tinh Thần: "Chúng ta đi kiếm tiền đi, đêm nay dẫn cậu đi ăn tiệc."
Hoắc Tinh Thần hiếu kì hỏi: "Đi hỗ trợ sửa xe Go Kart kiếm tiền sao?"
Thanh Dữu bật cười, "Không, xe Go Kart nơi này đã có nhân viên chuyên môn sửa chữa, không cần đến tôi."
Cô chỉ chỉ trán của mình, "Lần này dùng đầu óc kiếm tiền."
Trên mặt Hoắc Tinh Thần lộ vẻ tò mò nồng đậm, bất quá vì chế tạo lo lắng, câu dẫn lòng hiếu kỳ của người xem, anh ấy chịu đựng không có hỏi kỹ càng.
Trên mặt anh ấy đều là tín nhiệm đối với Thanh Dữu, sau đó anh ấy cười và đứng lên, "Đêm nay tôi muốn ăn tại nhà hàng có món ăn Lư quốc đặc sắc nhất trấn này, có thể chứ?"
Thanh Dữu dung túng cười nói: "Đương nhiên có thể, hai chúng ta lại nghĩ tới cùng một ý."
Khán giả quả nhiên bị câu dẫn cả lòng hiếu kỳ lẫn khẩu vị.