Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Ồ, hoa này sao vậy?” Nguyễn Nhuyễn cố ý nói lảng sang chuyện khác, nàng chỉ vào đóa hoa mà người nam nhân cầm trên tay thốt lên.
Ngạc nhiên là thật. Bởi vì đóa hoa tỏa ra ánh sáng vàng kia sau khi mất đi viên tròn giữa nhị hoa đã dần mất đi ánh sáng. Cho đến hiện tại, hoa đã giống như bị gió thổi khô, cả sáu cánh hoa đều bắt đầu khô héo.
“Đây là hoa gì vậy, đại sư huynh?”
Nếu Thẩm Ân đã nói có thể tăng tu vi thì hẳn phải là linh hoa, nhưng Nguyễn Nhuyễn lại chưa từng thấy nó trong các sách cổ có liên quan nên dĩ nhiên không biết nó là hoa gì.
Thẩm Ân lấy một chiếc hộp nhỏ ra từ trong người, cẩn thận đặt đóa hoa kia vào trong, rồi lại nhận lấy túi đựng đồ chứa đầy đồ ăn đã ném cho nàng trước đó, lúc này mới chậm rãi lên tiếng: “Cửu U Liên. Hạt sen là nơi hội tụ tất cả linh khí, đồng thời cũng là nguồn sống của hoa này. Ngắt bỏ hạt sen, chặt đứt nguồn sống, dĩ nhiên sẽ khô héo rồi.”
Song dù có khô héo rồi thì cánh của hoa Cửu U Liên cũng là thứ hiếm có. Tuy rằng linh hiệu không bằng hạt sen nhưng so với những linh hoa, linh thảo khác vẫn mạnh hơn cả trăm lần.
“Cửu U Liên? Là Cửu U Liên ngàn năm mới nở ra một đóa, có thể giúp người ta thăng cấp đó sao?” Nguyễn Nhuyễn lập tức trợn tròn hai mắt, miệng há to, không khép lại được, giọng cũng cứng nhắc.
Thẩm Ân nheo mắt nhìn nàng hỏi: “Lẽ nào còn có Cửu U Liên khác à?”
“Huynh dễ dàng để ta ăn một hạt sen quý giá đến như vậy à?” Giọng thiếu nữ đột ngột lên cao, gương mặt nhỏ nhắn, trắng sứ chuyển đỏ. cô nắm chặt tay, giận dữ: “Ta xứng sao? Ta không xứng!”
“…”
Người nam nhân ưu tú, yên lặng vươn tay ra vuốt má nàng một cách trìu mến, đôi mắt xao động sóng nước, dịu dàng nói: “Tiểu sư muội, diễn quá lố rồi.”
Tưởng anh không nhìn thấy mũi chân nhỏ vui vẻ đạp đạp trên đất đến mức sắp đào ra được cả một cái hố trên đó hay sao?
Thiếu nữ bị nói trúng tim đen không hề bối rối, mặt không đổi sắc, lập tức cười một cách thiếu nghiêm túc. Nàng nắm tay chàng khẽ lắc lư, đôi mắt xinh đẹp, lấp lánh ánh sao: “Đại sư huynh, sao huynh lại tốt vậy kia chứ?”
Linh thực quý giá như thế, dù là người tu sĩ nào có cơ duyên bắt được, cũng không nỡ chia sẻ với người khác dù chỉ một cánh hoa chứ đừng nói là hạt sen nơi hội tụ tinh hoa. Ấy thế mà Thẩm Ân lại có thể không hề do dự đút ngay cho nàng ăn. Nói thật, Nguyễn Nhuyễn thấy rất cảm động.
“Thế hả? Vậy hay là chúng ta…” Người nam tử anh tuấn cầm ngón tay út của nàng, bàn tay với khớp xương rõ ràng khác giả vờ mổ vào eo thiếu nữ.
Nguyễn Nhuyễn tránh thoát bàn tay đưa ra kia, bước sang bên cạnh, vội đáp: “Hay là chúng ta đi tìm nhóm tam sư huynh đi, không biết họ thế nào rồi nhỉ?”
Vừa nói nàng vừa đưa ra phương hướng rồi cắm đầu đi về trước. Tiếng cười của người nam nhân theo gió thổi đến bên tai: “Hướng đó dẫn thẳng đến đầm băng của cá ăn thịt người, muội chắc chắn muốn đến đó à?”
Thiếu nữ buồn bực, đôi má căng phồng đỏ ửng, mũi chân chuyển sang một hướng khác.
Thẩm Ân cong môi cười, trông theo bóng lưng của cô gái nhỏ chỉ hận không thể hóa thành gió bay đi. Chàng thực sự muốn cùng nàng song tu, nhưng chắc chắn không phải là ở nơi như thế này, chàng không có sở thích coi trời là chăn, coi đất là chiếu.
Hai người không biết đã đi được bao lâu, đừng nói là nhóm Mạc Lưu Quang, đến cả một bóng người cũng chẳng trông thấy. Dọc đường đi là những vườn hoa tràn đầy linh khí, trong đó mọc đủ các loại linh thực. Bởi thế mà hai người chẳng cần tốn nhiều công sức đã lấp đầy túi đựng đồ mang bên người, có thể nói là bội thu.
Nguyễn Nhuyễn vui vẻ không thôi, chẳng muốn nhúc nhích, cứ ngồi nguyên đó ngắm cảnh. Cỏ xanh như thảm, điểm xuyết hoa thơm, một cánh bạch hạc lướt ngang mặt hồ, cuộn lên những rung động khẽ khàng. Nước trời xanh biếc một màu, đúng là một địa điểm đẹp để nghỉ dưỡng.
Vậy mà vui vẻ chưa được bao lâu, cả người nàng đột nhiên lắc lư. Nàng lập tức đứng lên, chỉ thấy mặt đất nứt ra một khe hở, cây cối xung quanh hoặc là bị hút vào trong cái khe ấy, hoặc là đổ rạp vì địa chấn, cảnh vật xinh đẹp thoáng chốc đã tan hoang đổ nát.
“Bí cảnh sắp đóng rồi, chúng ta mau đi thôi.” Thẩm Ân kéo tay Nguyễn Nhuyễn, vừa lắc mình đã đứng ở nơi quen thuộc.
Những đệ tử tông môn khác cũng lục tục đi ra, người nào người nấy đều chật vật đủ đường, mồ hôi đầy đầu. Có người đi vào đường hoàng, đi ra lại là được đồng môn khênh ra, cảnh tượng thê lương khó dùng một từ “thảm” để định nghĩa. Ngược lại, Thẩm Ân và Nguyễn Nhuyễn gọn gàng xinh đẹp, tinh thần phơi phới chẳng hề giống như vừa bước ra từ cùng một bí cảnh.
“Đại sư huynh, tiểu sư muội, hai người không sao chứ?” Mạc Lưu Quang lách qua đám đông, toét miệng cười với họ, với tinh thần này chắc không bị thương tích gì.
Giản Chi Bạch có chút thương tích trên người nhưng đôi mắt đen vẫn lấp lánh như trước, có lẽ chuyến này cũng thu được kha khá.
Mọi người nhìn nhau, trong lòng tự hiểu, không đề cập bất cứ chuyện gì có liên quan đến bí cảnh. Không phải kiêng kị đồng môn mà là rời khỏi cửa nhà, người đông hỗn tạp, không chừng lại có tu sĩ tâm thuật bất chính, nảy sinh lòng xấu. Dù sao chuyện giết người đoạt bảo cũng chẳng phải chuyện chưa bao giờ xảy ra.
Lòng phòng người không thể không có, cẩn thận một chút vẫn hơn không. Suy nghĩ thì là tốt nhưng vào lúc quan trọng luôn có người lạc nhịp.
“Đại sư huynh, nóng quá.” Nguyễn Nhuyễn kéo tay áo Thẩm Ân, vuốt mồ hôi ra đầy trên trán, giọng nói yếu ớt: “Ta cảm thấy trong cơ thể như có nhiệt khí chạy loạn ấy.”
Thẩm Ân đanh mặt, nghiêm túc hẳn. Sau khi bắt mạch, nhìn vào ánh mắt vô tội của thiếu nữ, thấy vừa tức vừa buồn cười: “Đây là sắp lên cấp rồi.”
Nói dứt lời, bầu trời mới nãy còn có mặt trời rực rỡ chiếu rọi, phút chốc đã giăng kín mây đen, tối sầm lại, một mảnh u ám bao phủ khiến người ta rợn tóc gáy.
Tu sĩ tụ tập ngay đó đều lập tức hiểu ra, gào thét kinh hoàng: “Đó là điềm báo sắp độ kiếp rồi, mọi người mau tránh ra!”
Trong nháy mắt, cả mấy trăm tu sĩ đều lùi ra rất xa, những người ở gần đó còn chạy nhanh đến mức suýt ngã cả ra. Mọi người cùng nhau tạo ra kết giới bảo vệ, lớn giọng nói với ba người Thẩm Ân vẫn còn chết lặng tại chỗ chưa di chuyển: “Chân Diễn đạo quân, mọi người mau đến đây, thiên lôi sắp đánh xuống rồi!”
Nào ngờ lúc này tiểu đồ đệ của Vô Vọng chân nhân lại sắp độ kiếp. Tu luyện ngần ấy năm chỉ đến được Luyện Khí Kỳ, giờ chắc cũng sắp đến cảnh giới Trúc Cơ rồi. Nhưng bầu trời ngày càng đen kịt lại, thấp thoáng có cả lôi quang, dường như còn khá mạnh.
“Đây là lần đầu tiên tiểu sư muội trải qua lôi kiếp, thân là sư huynh sao ta có thể rút lui chứ. Tiểu sư muội đừng sợ, có sư huynh ở đây với muội.” Mạc Lưu Quang vô cùng trượng nghĩa, trao cho Nguyễn Nhuyễn ánh mắt trấn an. Cũng chỉ là thiên lôi của Trúc Cơ Kỳ thôi mà, người có tu vi Kim Đan như hắn còn không chịu được hay sao?
Nghe vậy Nguyễn Nhuyễn còn chưa kịp cảm động, giây tiếp theo Mạc Lưu Quang và Giản Chi Bạch đã bị kéo ra vòng phong tỏa thiên lôi. Thẩm Ân mím môi, thầm nghĩ đúng là bọn họ không chịu được thật.
Sấm sét với sức mạnh kinh hoàng như ẩn như hiện trong mây, Thẩm Ân híp mắt nhìn lên, sau đó hạ mắt hỏi thiếu nữ đang run rẩy, giọng nói dịu dàng khác thường: “Sợ không?”
“Không, không sợ.” Nguyễn Nhuyễn nuốt nước bọt, hai chân khẽ run, cảm giác như sắp nhũn cả ra. Thực ra nàng sợ muốn chết, là thiên lôi đó! Nàng lớn như vậy, đây là lần đầu trông thấy sấm sét mãnh liệt đến thế, đánh vào người liệu có cháy thành than luôn không?
“Hừ, nói dối.” Tay áo bị cuốn lên theo cơn gió rít gào, người nam nhân với vóc dáng ưa nhìn cong môi cười, vươn tay kéo thiếu nữ vào trong lòng. Bàn tay ấm áp đặt sau gáy thiếu nữ, để nàng chôn cả mặt vào ngực mình, giọng nói tan vào cơn cuồng phong dữ dội: “Nếu sợ thì đừng ngẩng đầu.”
Dứt lời, lòng bàn tay khởi động linh lực khép kết giới, bảo vệ hai người trong đó.
Thiên lôi dữ đội đánh xuống lần đầu, bụi đá bay tứ tung, mặt đất bằng phẳng bị đánh thủng một lỗ lớn, khói trắng bay lên lẫn mùi sợi cháy. Lần thứ hai, thứ ba, thiên lôi mạnh mẽ lần lượt đánh xuống, đánh vào kết giới bảo vệ bằng linh lực lại hiện ra tia lửa ti tí.
Vạt áo của người nam nhân với nét mặt bình tĩnh bị thổi bay, dây buộc tóc màu trắng cũng tung bay giữa không trung. Dáng người cao lớn lại bất động, che chắn cẩn thận cho thiếu nữ run rẩy trong lòng.
Nguyễn Nhuyễn được ôm chặt trong lồng ng.ực rắn chắc, không nhìn được gì, chỉ nghe rõ tiếng gió gào thét bên tai và tiếng ầm ầm của thiên lôi giáng xuống. Thị giác bị che đi, những giác quan khác cũng sẽ nhạy cảm hơn. Nàng thậm chí cảm nhận được cả nhịp tim đập của người nam nhân ôm mình và hương thơm mát dịu nhẹ rất dễ chịu.
Nàng đã không còn sợ nữa. Nàng yên lặng ngước mắt nhìn lên, đập vào mắt là phần cằm với những đường cong rõ nét của chàng với đôi môi mỏng phấn hồng đang mím chặt. Chàng dùng tay vẽ ra một dấu ấn phức tạp khó hiểu, rồi đánh ra, kết giới đã sắp bị thiên lôi đánh vỡ lại dày thêm một tầng, tỏa ra ánh sáng xanh nhạt.
“Thiên lôi này có gì không đúng, sao cứ đánh xuống liên tục thế? Thiên lôi lên Trúc Cơ Kỳ đã đủ rồi kia mà.” Có người trong đám tu sĩ đứng đằng xa đặt ra nghi vấn.
“Trừ khi đây vốn không phải thiên lôi độ kiếp lên Trúc Cơ Kỳ!”
Thấy đợt thiên lôi này giáng xuống, trong lòng Ninh Giảo thực sự khiếp sợ. Nàng ta cau mày, giải thích với những tu sĩ vừa thắc mắc: “Ta từng đọc được trong ghi chép của sách cổ có liên quan, có một loại linh thực tên là Cửu U Liên, hoa vạn năm mới nở ra một đóa. Người phàm uống vào có thể tạo ra xương, lưu thông máu thịt, người tu luyện dùng có thể khiến tu vi tăng mạnh đột biến. Nếu may mắn, dù có trực tiếp lên trời cũng không thành vấn đề.”
Câu nói của nàng ta đã thu hút toàn bộ sự chú ý của các tu sĩ. Ninh Giảo giả bộ do dự, phỏng đoán: “Ta thấy có vẻ tình trạng của Nguyễn tiên tử rất giống sau khi uống Cửu U Liên, dù sao trên đời cũng chẳng có mấy linh vật với công dụng giúp người ta tăng liền một lúc mấy cảnh giới như vậy.”
“Lời này quả thật đúng như vậy.” Có tu sĩ phụ họa theo: “Nói không chừng là Linh Vân Môn của mấy người đã tìm được món bảo bối Cửu U Liên ở trong bí cảnh rồi nhưng lại không chịu nói với chúng ta, muốn tự mình chiếm trọn chứ gì.”
“Vậy sao được? Đợi cho cơn sấm sét này qua rồi đi hỏi tình hình một chút mới được.” Giọng Ninh Giảo không nhỏ lắm nên các vị tu sĩ ở đó đều nghe thấy, món bảo bối khó tìm đến vậy đang ở phía trước, vậy nên tâm tư của mọi người liền phấn chấn lại, chuyện này chỉ là một sự hiểu lầm mà thôi, vậy nên cứ cho qua đi. Nếu thật sự có món bảo vật này, ai mà không muốn chia một chén canh chứ?
Vì vậy, các tu sĩ đứng ở phía xa đều có suy nghĩ riêng trong lòng, gấp gáp muốn trận sấm sét này dừng ngay lập tức.
Ninh Giảo, người đã khơi mào lòng h,am muốn của mọi người cũng hết sức chăm chú, chuẩn bị sẵn sàng. Lời nói vừa rồi của nàng ta cũng không phải là nói lung tung không có bằng chứng, thật sự là có loại thực vật kỳ lạ như Cửu U Liên, đã qua vạn năm kể từ lúc loại thực vật linh thiêng này xuất hiện. Quy Nhất Tông một mực truy xét loại thực vật rơi xuống này, dù có tiêu hết bao nhiêu tinh lực thì cũng chỉ tìm được những manh mối lẻ tẻ, chỉ biết rằng nó đang ở trong khu vực Bắc Hải.
Nhưng Bắc Hải lớn như vậy, phải tìm được một đóa hoa quả thực nói dễ hơn làm? Cho nên một tông đệ tử lần này tiến đến, không chỉ là tiến bí cảnh đoạt bảo, quan trọng hơn chính là tìm thấy Cửu U Liên. Đây cũng là nguyên nhân cho dù Ninh Giảo có vết thương thì cũng phải tới Bắc Hải.
Cùng là đồng môn nhưng không có quan hệ, nàng ta chỉ muốn trước một bước tìm được Cửu U Liên để bản thân mình sử dụng. Hiện tại nàng ta đã hai mươi bảy tuổi, cắm ở trong Kim Đan Cảnh đã được nhiều năm. Nếu như có thể tìm thấy Cửu U Liên, nàng ta còn cần phải buồn vì không thể phi thăng sao?
Nhìn thấy tốc độ thăng cấp của Nguyễn Nhuyễn, trong sự kinh ngạc, nàng ta lập tức nghĩ tới đóa hoa kỳ lạ kia, cơn ghen tị nhất thời khó có thể giữ được, lúc này mới truyền tin tức của Cửu U Liên ra. Còn có một nguyên nhân rất quan trọng là khi ở Nghiệp Thành, nàng ta từng muốn giết Nguyễn Nhuyễn. Cho nên dù cuối cùng có thành công hay không, nhưng sự xung đột này đã xảy ra rồi.
Cho nên, nếu trong tay bọn họ có Cửu U Liên, thì người của Linh Vân Môn cũng sẽ không cho nàng ta. Đệ tử của Quy Nhất Tông có chống lại đệ tử Linh Vân Môn thì cũng không chiếm được thứ tốt gì, còn không bằng quấy nước cho đục lên, nàng ta còn có thể có cơ hội thừa dịp cháy nhà mà hôi của.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, đầu của Ninh Giảo nhanh chóng chuyển động, trong nháy mắt rất nhiều ý tưởng và ý niệm hiện ra trong đầu.
Tiếng sấm nổ dữ dội, sau một hồi dùng linh lực chống đỡ kết giới không bị phá vỡ thì rốt cuộc cũng ngừng lại. Mây đen thật dày dần tản đi, ánh mặt trời bị che khuất lại lộ ra. Mặt trời hiện ra, cầu vồng có đường ánh sáng năm màu kéo dài một đường trên không trung, đẹp vô cùng.
“Thế mà lại có thể một hơi từ Luyện Khí Kỳ lên đến Nguyên Anh Cảnh!” Không biết ai là người lên tiếng, mọi người nhìn nhau, từ trong mắt đối phương có thể thấy được vẻ mặt khác thường. Mấy trăm người chậm rãi xúm lại, rất giống tư thế ép hỏi.
Vào giờ phút này, linh lực của người nam nhân dám khiêng gần trăm đạo thiên lôi này có chút cạn kiệt. Huyết sắc trên khuôn mặt như ngọc đều biết mất hết, ngay cả môi cũng đều hiện lên màu trắng mất tự nhiên, cánh tay buông xuôi ở bên có chút run rẩy. Chàng thọc tay vào áo bào rộng của mình đưa tay, phun ra một ngụm khí bẩn, cười với cô gái trong ngực, nói: “Không sao.”
Như thế này thì vừa nhìn cũng biết là rất suy yếu rồi. Hốc mắt của Nguyễn Nhuyễn nhất thời ửng đỏ, ồm ồm nói: “ Cảm ơn huynh, Đại sư huynh.”
Ngoại trừ cha mẹ, chưa từng có người nào khác vì nàng mà làm tới mức như vậy. Mặc dù có vài lúc tính tình của Đại sư huynh rất thối, còn thích bắt nạt người khác, nhưng vào thời khắc mấu chốt sẽ luôn luôn lấy tính mạng che chở cho nàng.
Người nam nhân này, thật sự đối với nàng rất tốt.
“Đại sư huynh, huynh nên ngồi thiền điều tức một lát.” Hít vào một hơi, Nguyễn Nhuyễn dìu người ngồi xuống, ánh mắt đảo qua một đám người đang vây lại, nhỏ giọng nói: “Những người này cứ giao cho ta, huynh yên tâm.”
Tình trạng của Thẩm Ân thật sự không tốt, gật đầu, hai chân co lại, nhắm mắt bắt đầu ngồi thiền.
Đám tu sĩ kia còn chưa đến mà lời nói đã ập đến trước: “Chúc mừng Nguyễn tiên tử thành công tiến giai. Không biết Nguyễn tiên tử đã dùng loại phương pháp tu luyện nào, để có thể từ Luyện Khí Kỳ nhảy tới Nguyên Anh kỳ? Ta trăm nghe không bằng một thấy, xin tiên tử chỉ giáo.”
“Nói vòng vo như vậy để làm gì? Nguyễn tiên tử, ngươi nhận đi, có phải vì ngươi đã ăn Cửu U Liên rồi đúng không?”
“Linh vật kia vô cùng quý hiếm, Chắc gì một người có thể dùng hết chứ? Từ trước đến nay các đại tông môn đều có mối quan hệ tốt đẹp, không bằng chia sẻ một chút để cho mọi người được thơm lây?”
Nguyễn Nhuyễn bình tĩnh nhìn mọi người, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp không hề thể hiện cảm xúc lớn gì, cho dù nghe được nửa lời uy hiếp vô sỉ này cũng không có mở miệng.
Trái lại là người có tính tình nóng nảy như Mạc Lưu Quang lại không nhịn được, cầm trường kiếm dài ba thước trong tay, kiên định che chở phía trước mặt Nguyễn Nhuyễn, ngăn cản mấy ánh mắt ghen tỵ hoặc là tham lam này, lớn tiếng chất vấn: “Các người muốn làm gì? Đừng nói chúng ta không có Linh vật, cho dù có thì làm sao? Chẳng lẽ các người còn muốn cưỡng đoạt?”
Giản Chi Bạch đứng cùng chỗ với Mạc Lưu Quang, bảo hộ Nguyễn Nhuyễn ở phía sau, nhíu mi nói: “Hiên linh địa bảo từ trước đến nay đều là người có duyên sẽ có được, cho dù là tông môn của ta cũng không có tư cách yêu cầu đệ tử giao ra, nào có chuyện bị người khác ép buộc phải chia sẻ? Yêu cầu của đạo hữu là ép người quá đáng.”
“Ép người quá đáng đó thì sao? Chúng ta nhiều người như vậy, các người có thể đánh thắng được sao?” Lục Xuyên của Quy Nhất Tông không nhận được ánh mắt bảo hắn ta không cần làm chim đầu đàn của Ninh Giảo, mà cứ như cũ làm theo ý mình, trở thành người phát ngôn cho các tông môn, Thể hiện bộ mặt xấu xí không sót chút nào.
“Đúng là không biết xấu hổ! Một tông môn lớn như Quy Nhất Tông, lại dạy ra tên đệ tử ỷ mạnh hiếp yếu. Ỷ nhiều người bắt nạt đệ tử của Linh Vân Môn, hôm nay ta đúng là được mở rộng tầm mắt.”
Người nói chuyện là một nữ tử mặc quần lụa mỏng màu đỏ tươi, da thịt trắng nõn nà thoát ẩn thoát hiện sau làn váy lụa. Ngực to eo nhỏ, vóc người nóng bỏng, gương mặt đó ngày thường cũng xinh đẹp không thể tả nổi, giơ tay nhấc chân đều hiện ra vẻ phong tình. Trên cổ chân lộ ra bên ngoài treo một vòng chuông màu vàng, đi hai bước còn phát ra tiếng vang thanh thúy.
Từng bước từng bước đi đến phía Nguyễn Nhuyễn, Liên Dao lộ ra ý cười châm chọc, nói chuyện không chút lưu tình, mạnh mẽ giật ra tấm màn suy luận giả tạo ra, khiến cho Lục Xuyên mặt đỏ tai hồng.
Cũng không phải tất cả tông môn đệ tử tại đây đều đồng ý với tiếng nói của Lục Xuyên, trong đó có Hợp Hoan Tông đứng đầu đều xem thường cái loại cướp giật ngụy trang là chia sẻ, nhưng thật ra lại là hành vi cướp đoạt.
Thứ bảo bối như Cửu U Liên này ai mà không muốn? Nhưng mọi chuyện cũng phải có quy tắc. Thân là đệ tử của danh môn chính phái, ngày thường miệng đầy nhân nghĩa nói đức, mà bây giờ lại đỏ đôi mắt, muốn liên hợp lại để làm chuyện sai trái.
Ngụy quân tử giả nhân giả nghĩa hơn lũ quỷ khát máu kia, lúc này Liên Dao đã hiểu rõ, muốn nói thêm vài lời nhưng lại bị người đang yên lặng nhìn đám người kia đánh phủ đầu.
“Cửu U Liên ở đây.” Nguyễn Nhuyễn nâng một cái hộp lên, liền thấy có nhiều tu sĩ đang rục rịch dục đến trước, nghiêng đầu một chút nghi hoặc: “Các người nói, nếu như tông môn chưởng môn và các trưởng lão biết đệ tử trong môn phái của mình lại có hành vi vụng về không chịu nổi. Như vậy thì sẽ bị tu tiên giới cười cho xấu hổ đến mức không ngóc đầu lên được, đúng không?”
Lời này vừa ra, có một bộ phận tông môn đệ tử do dự. Nhưng một phần khác vẫn như trước không hề có lòng ăn năn, cắn răng cười: “Nếu các người không còn mạng ra ngoài, thì ai sẽ có thể nói được hôm nay ở chỗ này đã xảy ra chuyện gì.”
“Ồ, hóa ra các người không chỉ muốn cướp bóc, còn muốn giết người à.” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Nhuyễn hiện lên sự kinh ngạc, Ngay lập tức, nàng ta ném thứ đã được thu thập trong tay áo của mình lên không trung, một thứ giống như cuộn giấy, trong nháy mắt liền mở ra giữa không trung, hình ảnh của các đại tông môn chưởng môn và các trưởng lão.
Vật ấy là thứ mà trước khi ngồi xuống Thẩm Ân đã nhét vào trong tay cô, chỉ có một đại đệ tử của tông môn chưởng phái mới có thể giữ. Không biết nó còn có tác dụng nào khác không, nhưng có thể liên lạc đến trưởng lão của các tông và các trưởng lão. Vì là sợ yêu ma hoành hành, uy hiếp được sự tồn vong của tu tiên giới.
Được tạo ra gần hơn trăm năm, vậy mà thứ này lại chưa từng có người nào sử dụng qua. Không nghĩ hôm nay, lần đầu tiên có đệ tử bắt đầu dùng, lâm vào tình cảnh nguy hiểm là vì bị đệ tử của những tông môn khác bức bách.
Trong lúc nhất thời, khi các chưởng môn, các đại tông và các trưởng lão đều đã hiểu được hết đầu đuôi câu chuyện đều ngượng đến luống cuống, nhất là đệ tử nhà trong môn phái của mình lại tham dự vào chuyện cướp đoạt vô liêm sỉ này, mấy khuôn mặt già nua của các chưởng môn ở này đều mất hết với các tông môn khác, tức giận nói: “Sư môn bất hạnh! Nghiệp chướng các người còn chưa chịu cút về!”
Tiếng nói vô cùng tức giận truyền ra từ trong tranh cuộn, khiến cho những tên đệ tử kia sợ tới mức lui về. Các tông môn khác đều đang nhìn theo, mặc dù vừa ghen tị vừa không cam lòng, nhưng cũng không dám có động tác gì khác.
Tất cả mọi người đều cho là chuyện này đã đi đến hồi kết rồi, không ngờ Nguyễn Nhuyễn lại mỉm cười lên tiếng: “Các vị chưởng môn và các trưởng lão cũng đều nhìn thấy, ta và các sư huynh bị bức bách đến mức nào. Nếu như sự việc ngày hôm nay cứ như vậy, thì sau này Linh Vân Môn sao có thể sống yên trên tu tiên giới cơ chứ? Phải chăng bất cứ loại người nào cũng dám tiến lên đạp một cước sao?”
“Cho nên, cuối cũng vẫn là nên dạy dỗ một chút. Không biết các vị tiền bối suy nghĩ như thế nào?”
Gần nửa tông môn không có bất cứ ý kiến gì, chưởng môn của mấy đệ trong môn phạm sai lầm do dự một chút rồi vẫn đồng ý.
Nếu như người nói là lời này là Thẩm Ân, thì chắc chắn bọn họ sẽ không đồng ý, tìm các loại lấy cớ lăn lộn quá khứ rồi hẵng nói sau. Nhưng nếu là do Nguyễn Nhuyễn nói, thì bọn họ thoáng suy nghĩ một chút rồi cũng đồng ý. Nghe nói tiểu đồ đệ của Vô Vọng chân nhân này rất là nhát gan, dù sao cũng sẽ không làm chuyện gì quá đáng.
Nhưng mà, suy cho cùng thì bọn họ đã yên tâm quá sớm rồi. Mấy tiếng kêu la thảm thiết vang vọng trong không khí, làm cho trái tim yếu đuối của mấy người ở chỗ này phải run lên.
Thu hồi Trục Nguyệt kiếm lại, cô nương có chút ngây thơ chắp tay hướng về phía các tông môn bái, vừa quy củ lại ngoan ngoãn: “Vãn bối thất lễ.”
Ba bốn tên đệ tử cầm đầu vô cùng ồn ào đã bị một nhát kiếm phế đi linh căn, cũng không để ý đồng môn của mình cũng đang có mặt tại đây mà đau đến mức lăn lộn trên mặt đất. Lục Xuyên hận đến nghiến răng nghiến lợi, hướng về phía tranh cuộn mà dập đầu mấy cái vang to, hét lên: “Sư tôn muốn thay đệ tử báo thù sao! Đệ tử không cam lòng!”
Vị phong chủ của Quy Nhất Tông kia tận mắt nhìn thấy đệ tử thân truyền của mình bị người khác phế đi linh căn, thì sao lại không đau không hận cơ chứ? Nhưng mà đúng là Lục Xuyên có lỗi trước, hắn ta là muốn báo thù chứ không phải là mượn cớ quay lại. Hơn nữa, chưởng môn Vật Thông lại trầm mặt, dùng ánh mắt ngăn cản hắn ta làm xằng làm bậy.
Mặc dù như vậy, sự xung đột của Linh Vân Môn và Quy Nhất Tông đã được hình thành rồi, thì cho dù Nguyễn Nhuyễn không ra tay thì sự việc này cũng sẽ xảy ra, Linh Vân Môn cũng sẽ không còn quan hệ thân thiết với Quy Nhất Tông. Nếu sau này gặp mặt, sẽ không còn giao tình gì hết.
Trò cười khôi hài cứ như vậy mà vội vàng kết thúc, các đệ tử tông môn mất hết mặt mũi ảo não bỏ chạy. Đứng ở linh vân môn đoàn tụ chờ môn phái ở cáo quá đừng sau, cũng lên đường trở về tông môn của mình để chờ mệnh.
Ba người Nguyễn Nhuyễn, Mạc Lưu Quang và Giản Chi Bạch liền ngồi thiền trông nom Thẩm Ân một tấc cũng không rời. Khi sắc trời dần tối, mi mắt của người nam nhân đang ngồi ngay ngắn đột nhiên run rẩy, cuối cùng ý thức cũng đã thu hồi lại.
Sắc mặt tái nhợt đã thấy khá hơn một chút, môi cũng đã hồng lại.
“Đại sư huynh, cảm giác thế nào?” Nguyễn Nhuyễn có chút kinh hỉ, tiến đến người nam nhân trước mặt ân cần hỏi han, hốc mắt còn có chút đỏ lên, liền đưa cái hộp nhỏ đựng Cửu U Liên trên tay cho chàng: “Huynh ăn một chút đi, có thể sẽ khôi phục nhanh hơn.”
Thẩm Ân lắc đầu: “Ta không cần thứ này.”
Sau khi được sống lại, tu vi của chàng đã sớm không ngừng Nguyên Anh Kỳ, chỉ thiếu chút nữa là được độ kiếp phi thăng. Nhưng mà không hề khoác lác rằng trên người chàng có pháp bảo có thể che dấu tu vi thật. Chàng có thể dùng hoặc không dùng Cửu U Liên, còn không bằng để lại cho những người cần dùng khác, ví dụ như sư tôn, các sư đệ.
“Vậy thì thôi.” Nguyễn Nhuyễn bỏ cái hộp nhỏ vào lại túi đựng đồ, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, đôi mắt đột nhiên sáng ngời: “Đại sư huynh, hiện tại ta rất là lợi hại đấy! Đợi khi nào chúng ta quay về Linh Vân Môn, ta sẽ ngự kiếm chở Huynh nha?”
“Muội khẳng định sẽ không khiến ta ngã xuống chứ?” Cơ thể của Thẩm Ân có chức cứng đờ, không hề tin tưởng kỹ thuật của tiểu sư muội nhà mình.
“Đương nhiên là không rồi!” Nàng bất mãn phồng miệng, có chút tức giận mà liếc chàng mắt một cái: “Thử rồi sẽ biết thôi.”
Thanh trương kiếm do linh lực điều khiển bay từ từ lên giữa không trung, vẫn tiếp tục đi bay lên, không hề ngừng lại. Nguyễn Nhuyễn liế.m môi, vất vả lắm mới ổn định cơ thể lại, hưng phấn nói với Thẩm Ân đang cùng mình giẫm lên phi kiếm: “Đại sư huynh, giữ chặt ta, ta bắt đầu tăng tốc đây.”
Nói là tăng tốc nhưng thật ra đã gia tốc rồi, chính là phi kiếm vẫn cứ hướng lên trên cao, không hề đi về phía trước một chút nào. Càng lên cao càng rét lạnh, gió quét cũng càng lúc càng lớn. Một trận gió lạnh thổi qua, ngay cả kiếm mang theo bên người cũng bị cuốn đi, rơi từ trên trời cao xuống.
“Sao ta cảm thấy có cái gì đó không thích hợp lắm?” Giản Bạch Chỉ ở chỗ nghỉ chân quan sát rồi ngập ngừng lên tiếng.
Mạc Lưu Quang gác chéo chân nằm trên mặt đất lắc lư cái chân, trong miệng ngậm cây cỏ đuôi chó, thuận miệng nói: “Có Đại sư huynh ở đây, thì có thể có chuyện gì không thích hợp chứ?”
Lời còn chưa nói hết, thì có từ trên không trung có một thanh kiếm rơi thẳng xuống, cắm sâu vào đất cách đầu của Mạc Lưu Quang không đến một tấc, phát ra tiếng “Coong!”