Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngươi có hay không từng yêu thầm một người?
Bạch Tô thì có, hơn nữa một lần thích chính là ba năm.
Không nhớ rõ ai từng nói qua, yêu thầm là một vở hài kịch, vai chính chỉ có chính mình, thoạt nhìn tưởng hai người, kỳ thật lại như một người.
Hắn mày kiếm mắt sáng, tươi mát mà anh tuấn, là nhân vật phong vân được các nữ sinh hoan nghênh nhất trong trường học. Cô trầm mặc ít nói, mắt kính to màu đen nổi bật trên mặt, cả ngày dùng tóc mái che khuất gương mặt, không tiếp xúc với người ngoài.
Hai con người ở hai vị trí khác nhau, Bạch Tô cho rằng hai người bọn họ sẽ không quen biết nhau, lại không nghĩ rằng lần tiếp xúc duy nhất lại trở thành vĩnh biệt!
Tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc vang lên từ phía sau, đỉnh đầu là ánh lửa đầy trời, Bạch Tô một thân trang phục màu đen, đầu tóc hỗn độn, khuôn mặt toàn máu, tay phải gắt gao nắm chặt chủy thủ, ánh mắt sắc bén bước từng bước đến chỗ thiếu niên đang được bảo tiêu vây quanh.
Không sai, Bạch Tô kỳ thật là linh đánh thuê. Bên ngoài, Bạch Tô là nữ sinh còn đang đi học, bất quá chỉ đe che giấu thân phận khác của cô mà thôi.
Là kim bài của liên minh lính đánh thuê, hôm nay cô ở đây là vì muốn hoàn thành nhiệm vụ sinh tử cấp S - ám sát con riêng của lão đại thương nhân. Lại không nghĩ tới đối phương phòng thủ cực kỳ kiên cố, bất đắc dĩ Bạch Tô đành phải thay đổi kế hoạch, từ phòng vệ trung tâm bắt đầu đánh sập phòng tuyến của đối phương.
Bạch Tô thương tích đầy mình nhưng thân hình lại thoăn thoắt giống như con báo, chủy thủ trong tay giống như lưỡi hái Tử Thần nhanh như tia chớp mà lấy đi sinh mạng bảo tiêu.
Loại trừ tầng tầng trở ngại, Bạch Tô thấy người sắp chết đến nơi kia vẫn ung dung trấn định, đang chuẩn bị dứt khoát dơ tay chém xuống, lại nhìn thấy gương mặt quen thuộc của đối phương, cô sững sỡ không thể tin được đứng tại chỗ.
Lục Lê, cư nhiên là Lục Lê!
Người mà nàng cho rằng sẽ không có bất kỳ liên hệ gì, thiếu niên Lục Lê nàng yêu thầm ba năm, cư nhiên lại là đối tượng ám sát của nàng!
Khiếp sợ, kinh ngạc, Bạch Tô cảm thấy không trung giống như hiện lên một đạo sét đánh giữa trời quang, làm cô toàn thân chết lặng không thể động đậy.
"Bạch Tô.." Lục Lê nhìn cô lẩm bẩm, trong mắt không có quá nhiều kinh ngạc, chỉ là rũ mắt xuống, biểu tình ý vị không rõ.
Hai người nhất thời đều quên phản ứng, thời gian phảng phất dừng lại, nhưng vào lúc này khối bê tông cốt thép bị đứt trên đỉnh đầu Bạch Tô rơi xuống, còn đang trong khiếp sợ, cô căn bản không có chú ý tới, chỉ cẩm thấy bả vại bị một lực lượng mạnh mẽ đẩy, cô tức khắc cả người liền bị đẩy ra ngoài.
Thân mình vừa đáp đất, Bạch Tô gian nan ngẩng đầu, chỉ thấy thiếu niên xuất hiện trong mộng cô nhiều lần, đôi mắt thanh triệt, chỉ vội vàng liếc mắt nhìn cô một cái cuối cùng, thân ảnh đối phương lập tức bị chôn vùi trong đống cốt thép kia.
"Oanh.."
"Không!" Bạch Tô hung hăng ngã xuống trên mặt đất, máu chảy không ngừng, Bạch Tô một chút đều không cảm thấy đau, cô chỉ thấy trái tim giống như bị một con dao khoét sâu, đau đến tê tâm liệt phế!
Bạch tô giương miệng nói không ra lời, kinh hoảng thất thố, toàn thân cứng đờ, chỉ có hốc mắt đỏ ửng, nước mắt không ngừng nhỏ giọt trên mặt đất.
Đến giai đoạn cuối cùng, sau khi kết thúc chôn dấu biệt thứ dưới đống phế tích, Bạch Tô vốn dĩ có cơ hội chạy thoát, nhưng cô toàn thân giống như mất hết sức lực, thân thể mềm như bông ngã ngồi trên mặt đất, thẳng đến khi nàng bị khói đặc bao vây, biển lửa vùi lấp, bóng tối cắn nuốt, mọi thứ hết thảy mới an tĩnh.
"Ngươi có muốn cứu Lục Lê trở về không?" Trong bóng đêm, một thanh âm máy móc mở miệng nói.
Bạch tô thân mình bất động, đột nhiên xuất hiện thanh âm làm cô trong lòng kinh ngạc, bất quá cô thực mau liền khôi phục trấn định, không có chút do dự nào, thanh âm lạnh băng lại kiên định, "Muốn."