Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Bổn thiếu gia nhưng thật ra muốn nhìn, là cô ta giáo huấn bổn thiếu gia, hay là bổn thiếu gia giáo huấn cô ta." Tạ Qua nhìn Bạch Tô bóng dáng, híp mắt nói.
"Tạ Qua bạn học, cậu có biện pháp gì giáo huấn Bạch Tô sao?" Mễ Tuyết Nhi ánh mắt sáng lên, xem ra giúp Vương Đạt giáo huấn Bạch Tô thật sự có hi vọng.
Tạ Qua sĩ khí mười phần hừ hừ nói, "Là biện pháp khiến nàng phải hối hận."
"Tan học xong đừng về vội, đến phòng học của tôi, chúng ta thương thảo biện pháp."
"A? Nga, tốt.." Mễ Tuyết Nhi sửng sốt, tan học đi tìm Tạ Qua hai người bọn họ xem như đơn độc ở chung phải không? Làm sao bây giờ, thật thẹn thùng a.
Bạch Tô tan học, một mình một người đi trên đường, càng đi đường càng vắng, trên đường một người cũng không thấy.
Bạch Tô cảm thấy có chút không thích hợp, ngày thường con đường này có một hai người nhóm người đi qua, hôm nay lại an tĩnh quỷ dị.
Đi mau vài bước, Bạch Tô quyết định vẫn là nhanh về đến nhà mới tương đối an toàn, đi đến hẻm nhỏ cuối, nam nhân ăn mặc một thân tây trang cao cấp cắt may khéo léo, tay bỏ vào túi quần, lưng dựa vào vách tường phía sau, mắt đen thâm thúy như vạn vì sao nhìn nàng.
Bạch Tô không thấy rõ mặt hắn, nhưng cảm giác khí chất áp bách phát ra từ người nam nhân, cô đoán được là ai.
"Cố tổng, hạ mình đến nơi nhỏ bé này, chẳng lẽ là vì tới tìm ta sao?" Bạch Tô chút nào không sợ, nhìn Cố Nam Thành chậm rãi đến gần.
Đi đến gần, Cố Nam Thành cũng không hề có phản ứng, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm mà thâm thúy, Bạch Tô đoán không ra hắn suy nghĩ cái gì.
"Tặng cho cô vài phần đại lễ có thích không?" Đến khi Bạch Tô cho rằng Cố Nam Thành sẽ luôn im lặng, hắn đột nhiên mang theo một chút nghiền ngẫm lại ý vị thâm trường tươi cười mở miệng nói.
Bạch Tô ngẩn người một lúc, ngay sau đó nhíu mày, "Mèo đực chết trong ngõ nhỏ còn có sự việc của Vương Đạt đều là anh làm?"
Bị Bạch Tô đoán trúng, Cố Nam Thành một chút biểu tình quẫn bách đều không có, hắn không để ý lờ nàng nói, tiến lên đem Bạch Tô vây hãm trong ngực mình với vách tường phía sau.
Bạch Tô vừa định động thủ, lại thấy gương mặt giống Lục Lê y như đúc kia lại gần cô, trái tim không khỏi lỡ một nhịp, thân thể tự nhiên cũng đã quên phản ứng.
"Anh tại sao lại làm như vậy?"
Cố Nam Thành giống như có bệnh mà tới gần Bạch Tô, không biết đủ mà cọ xát mũi cô, hơi thở trầm ấm phả lên mặt cô, Bạch Tô cả người đều nhịn không được nổi da gà, cô hơi nghiêng đầu thanh âm lạnh nhạt mà mở miệng nói.
"Cô nói về việc của hắn ta sao?" Cố Nam Thành, câu môi cười rộ lên, bộ dáng đẹp mắt làm Bạch Tô nhìn đến ngây người.
Cô không ngừng an ủi chính mình trong lòng, hắn không phải Lục Lê, hắn không phải Lục Lê, hắn chỉ là Cố Nam Thành, Bạch Tô, ngươi phải bình tĩnh, không thể để sắc đẹp dụ hoặc, aaaaaa!
"Nếu không phải hắn ta cũng chưa có chạm vào cô, cô cho rằng hắn ta chỉ là nhập viện vì gãy xương đơn giản như vậy sao?" Cố Nam Thành híp mắt cười, "Nếu tay hắn ta dám chạm vào cô, tôi sẽ đánh gãy tay hắn cho chó ăn, nếu miệng hắn ta không biết tốt xấu đụng vào cô.."
Nói đến này, Cố Nam Thành nguy hiểm nheo đôi mắt lại, sắc mặt âm trầm đáng sợ, "Tôi sẽ trực tiếp giết hắn ta, tiễn nó xuống hoàng tuyền!"
Bạch Tô trầm mặt, trong đầu hiện ra bốn từ, bệnh kiều!
Cô trước kia làm lính đánh thuê, thời điểm hoàn thành nhiệm vụ, cũng không phải chưa gặp người có bệnh kiều, Cố tổng trước mắt anh tuấn ổn trọng cư nhiên là cái bệnh kiều? Thật là sự việc hiếm lạ trên thế gian.
Nghĩ đến đây, Bạch Tô trong lòng trầm xuống, sự việc bí ẩn như vậy bị cô biết, Cố Nam Thành hôm nay không phải chuẩn bị diệt khẩu cô chứ? Không nghĩ đến liền thôi vừa nhắc tới, cả người Bạch Tô không tự chủ cảnh giác, thân mình căng chặt, chuẩn bị tùy thời có thể sẵn sàng chiến đấu!