Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
EDIT: Morticia - Vee Chimtee.
Thái Nguyên Điện, bởi vì tân đế thiếu lễ nghĩa đưa ra chuyện đại hôn, lâm vào một mảnh xao động.
Thái sư tuổi trẻ đứng một bên đại điện, thân ảnh thanh lãnh thoạt nhìn yếu đuối mong manh, lại phảng phất như mang theo áp lực vạn quân.
Mắt đảo qua, ồn ào náo động trong điện liền im bặt, chỉ còn lại tiếng chết lặng như nhau.
Cô đạm mạc nhìn thẳng tân đế:
"Hoàng Thượng bây giờ có hai lựa chọn, một là thu hồi lời mới nói, làm tống chung đỡ linh cho tiên đế, làm chuyện mà một hoàng đế hiếu thuận nên làm; hai là cởi long bào, đi ra ngoài."
Cô còn chưa dứt lời, thái phó đứng một bên cả giận nói: "Lớn mật! Thái sư thật to gan, dám đại bất kính với Hoàng Thượng, không lẽ ngươi muốn tạo phản!"
Tuy cách làm của Triệu Dật khiến người ta thất vọng, nhưng nhóm người theo hắn lại không có ý tứ từ bỏ.
Bọn họ theo hắn từ lúc không quan trọng, còn không phải chờ đến lúc hắn đăng lâm, còn bọn họ cũng có công tòng long à?
Trước mắt đã có thành tựu lớn, đến lúc hưởng thụ thành quả thắng lợi, thái sư lại nói ra những lời này, chẳng phải khiến những nỗ lực của bọn họ đổ sông đổ biển hết sao?
Tuy nói Thập nhị hoàng tử sắp đăng cơ, nhưng lấy quyền thế bây giờ của Thái sư, nếu cô thật sự muốn làm gì, thì đúng là không ai có thể ngăn được cô.
Lúc tiên đế còn, Tùng Dung đã kiến nghị tiên đế diệt trừ Lâm Tô, lấy quyền thế của cô, cho dù là vị hoàng tử nào kế vị, chủ nhược thần cường, sợ là vô cùng hậu hoạn.
Nhưng tiên đế một lòng thiên vị Lâm Tô, nói thẳng cô không phải người như thế.
Hiện tại xem ra, tiên đế đã nhìn nhầm Lâm Tô rồi.
Dám ở ngay Thái Nguyên Điện gây khó dễ tân đế, lòng muông dạ thú, đã rõ như ban ngày.
Trong nháy mắt, Tùng Dung còn có sát tâm, muốn cứ như vậy tru sát Lâm Tô ở Thái Nguyên Điện.
Cô chết, những thủ hạ đó có thể chậm rãi tan rã, có thể trừ bỏ mối họa lớn này.
Lâm Tô thanh đạm liếc Tùng Dung một cái, "Thái phó có thể thay Hoàng Thượng chọn?"
Chỉ một cái liếc mắt, đã khiến Tùng Dung chịu áp lực gấp bội, ngoan cường hừ lạnh một cái, "Bản quan không dám, bản quan không có lá gan như Thái sư, tiên đế thây cốt chưa lạnh, đã dám đại bất kính như thế với Hoàng Thượng!"
"Không dám thì im miệng."
"Ngươi!"
Thái phó xanh cả mặt, Lâm Tô căn bản không thèm nhìn hắn, mà đưa mắt nhìn về phía Triệu Dật, "Hoàng Thượng chọn cái nào?"
Giống như bức vua thoái vị, khiến sắc mặt Triệu Dật âm trầm, "Thái sư dùng thân phận gì chất vấn trẫm!"
Lâm Tô không nói lời nào, chầm chậm lấy ra một đạo thánh chỉ trong tay áo, "Thân phận này có đủ không?"
Lúc Triệu Dật thấy rõ nội dung, sắc mặt từ âm trầm chuyển sang phẫn nộ, "Ngươi dám! Đừng tưởng tùy tiện lấy ra một đạo thánh chỉ giả thì muốn làm gì thì làm, trẫm mới là Hoàng Thượng! Có tin ngay bây giờ trẫm liền hạ lệnh vứt ngươi vào đại lao không!"
Lâm Tô khẽ cười một tiếng, "Ta không tin."
Cô không chút để ý cười khẽ, hoàn toàn chọc giận Triệu Dật, hắn xuống lệnh, "Người đầu! Áp giải hắn xuống cho trẫm!"
Nhưng mà, cả đại điện không có ai hành động, càng không có ai nghe hắn sai bảo.
Hơn nữa sau khi những lời này thả ra, bên đại điện trái, trận doanh tân đế lấy thái phó cầm đầu, đi ra một nhóm người.
Cầm đầu là văn thần võ tướng mà Triệu Dật coi trọng nhất —— Cố Tử Ngôn và Phó Dĩnh Xuyên.
Hai người này là thủ hạ đắc lực nhất của Triệu Dật, đến mức hắn tin tưởng, một văn một võ, vì hắn mở đường, lập bao nhiêu công lao.
Hai người một lần đi ra, làm Triệu Dật mơ hồ một chút, "Các ngươi..."
Đoàn người Phó Dĩnh Xuyên không nói chuyện, mà yên lặng đứng sau lưng Lâm Tô, thâm ý trong đó không cần nói cũng biết.
Hai bên thế lực Thái Nguyên Điện vốn đã chênh lệch, lần này càng cách xa, hơn phân nửa quan viên trong triều đều đứng sau Lâm Tô, bao gồm cả Tiêu ngự sử mà Triệu Dật mới nói muốn nghênh thú nữ nhi về.
Mà bên phía Triệu Dật, chỉ còn lại Thái phó cùng trên dưới ba lượng chỉ(*).
Hai bên chia ranh giới rõ ràng.
(*) Không có raw mà chỉ edit theo bản cv nên mình cũng không hiểu nghĩa lắm.
Tùng Dung run rẩy chỉ đoàn người Phó Dĩnh Xuyên, "Phản đồ, phản đồ..."
Phó Dĩnh Xuyên ung dung cười, "Trước giờ ta vẫn luôn trung thành với Thái sư đại nhân, đâu thể là phản đồ nhỉ?"
Triệu Dật lúc này mới hiểu rõ, thì ra, Lâm Tô đã sớm chôn xuống quân cờ bên người hắn, thủ hạ mà hắn tín nhiệm coi trọng đều là Lâm Tô xếp vào!
Triệu Dật vừa phẫn nộ vừa không cam lòng, còn có cảm giác vô lực, từ đầu đến cuối hắn đều đi trên con đường do Lâm Tô bày ra, bọn họ căn bản không ở cùng một cấp bậc!
Triệu Dật hiểu rõ thế lực của mình đã mất, tựa hồ ngoại trừ thỏa hiệp, hắn không còn con đường nào khác.
Hắn muốn cùng Lâm Tô liều mạng một phen, nhưng hiện tại trong lòng hắn có vướng bận, không thể tiêu sái như trước kia.
Cứng đối cứng với Lâm Tô, bản thân thế nào không quan trọng, vạn nhất liên lụy đến Tiêu Tuyết, hắn sao nhẫn tâm?
Hắn trầm mặc thật lâu, hỏi: "Nếu trẫm chọn cái đầu thì sao? Chọn cái sau thì sao?"
EDIT: Morticia - Vee Chimtee.
Đây là ý tứ thỏa hiệp, Lâm Tô cũng không làm khó hắn, "Cái trước, ngươi theo lời ta nói mà làm, vì tiên đế tận hiếu, tuân thủ nghiêm bổn phận của người làm con, làm một vị vua nhân đức."
Triệu Dật không tỏ ý kiến, trên dưới triều đình này, đã thành nơi của mình cô, sau này làm Hoàng đế còn không phải nghe theo bài bố của cô?
"Cái sau, ngươi thoái vị, muốn cưới ai, không ai quan tâm.
Có lẽ đời sau còn để lại một đoạn giai thoại ngươi không yêu giang sơn yêu mỹ nhân."
Nói thật, đề nghị này khiến Triệu Dật có chút động tâm.
Hắn đối với quyền thế, cũng không có dục vọng mãnh liệt, nếu không phải vì Tiêu Tuyết, hắn không muốn cuốn vào vũng nước đục này.
Đối với trách nhiệm phải bảo vệ giang sơn Đại Hán, cũng không cảm thấy hứng thú, bá tánh như thế nào, xã tắc như thế nào có quan hệ gì với hắn? Chỉ có Tiêu Tuyết, mới là ấm áp duy nhất của hắn, cũng chỉ có Tiêu Tuyết, là trách nhiệm mà hắn cam tâm tình nguyện gánh vác, để hắn nguyện ý dùng cả đời bảo vệ.
Triệu Dật cũng biết Lâm Tô là người biết tuân thủ ước hẹn, nếu hắn trước mặt mọi người nói ra những lời này, sẽ không đổi ý, cho nên cứ như vậy thoái vị, cùng Tiêu Tuyết ở bên nhau, thật sự là đề nghị không tồi.
Triệu Dật tự hỏi nửa ngày, rốt cuộc trầm giọng nói, "Ta chọn cái sau."
Thái phó Tùng Dung ngất tại chỗ, những người khác đi theo như cha mẹ chết, nhưng bây giờ hối hận đã không kịp, ai có thể nghĩ trên đời còn có người vì một nữ nhân mà không cần cả thiên hạ!
*
Ôn Nghi công chúa là công chúa mà tiên đế sủng ái nhất, được Nguyên Hòa Đế tự mình giáo dưỡng ra.
Tài trí và lòng dạ không thua nam nhi, hơn nữa cực kỳ có can đảm.
Lúc trước nàng tự mình chọn phò mã, hứa với nhau một đời một kiếp chỉ hai người, lại không nghĩ tới nhìn nhầm, phò mã dan díu với tỳ nữ, còn mưu toan ép nàng chấp nhận.
Tuy phò mã ở cổ đại thông phòng là chuyện bình thường, nhưng Ôn Nghi công chúa không thể chấp nhận, dưới sự tức giận ra thư hưu phò mã!
Từ xưa đến nay chỉ có nam hưu nữ, trước giờ chưa từng có nữ hưu nam.
Mặc dù nàng là công chúa, nhưng loại khiêu chiến thế tục này cũng khiến người ta không dung nổi.
Nho giáo, đám quan sôi nổi buộc tội nàng, cho dù là Nguyên Hòa Đế yêu thương nàng cũng nói nàng không nên nháo chuyện lên như thế, không thích phò mã vượt tường thì lộng chết không phải tốt hơn à? Nhưng Ôn Nghi công chúa không dao động, kiên trì muốn giải trừ hôn ước với phò mã.
Người khác không hiểu, nhưng chuyện này lại khiến Lâm Tô cực kỳ thưởng thức.
Ở cổ đại tôn ti nam nữ, có dũng khí đứng ra bảo vệ quyền lợi nữ nhân của mình, thực sự là anh hùng?
Cho nên cuối cùng vẫn do Lâm Tô âm thầm trợ giúp, giúp nàng thuận lợi hòa li, chỉ là trên thanh danh, thật sự chịu không ít ác ý hãm hại.
Nhưng Ôn Nghi không thèm để ý, sau khi hòa li ngược lại càng thêm tiêu sái.
Cưỡi ngựa bắn cung, dạo chơi săn thú, thích gì chơi đó, không thèm để ý ánh mắt người khác.
Lúc bị người khác chửi rủa, nàng còn nói —— ai nói nữ tử thì phải ở nhà giúp chồng dạy con, đại môn không ra nhị môn không hé? Chuyện nam nhân làm được thì nữ nhân cũng làm được, chuyện nam nhân không làm được thì nữ nhân cũng làm được!
Cũng vì lời nói hùng hồn đầy bá khí đó của nàng, khiến Lâm Tô cảm thấy nàng nên là nữ hoàng.
Nếu nàng không muốn, vậy công chúa cũng không có can đảm đó, không làm được thì Lâm Tô chỉ có thể đưa một đứa nhỏ lên tự mình dạy dỗ.
Nhưng Ôn Nghi không làm cô thất vọng, cô nhắc tới chuyện đưa nàng lên làm hoàng đế, đối phương không chút do dự liền đồng ý.
.
Đam Mỹ Hay
"Làm nữ hoàng? Được đó! Nếu không phải không có ai nguyện ý đi theo một công chúa, ta lúc trước cũng định cắm một chân lúc bọn họ tranh giành kìa!"
Vì thế, tự cổ chí kim vị nữ hoàng đầu tiên ra đời.
Lâm Tô bây giờ ở trên triều đình một tay che trời, cô quyết định ai thì không người nào nghi ngờ, thậm chí bọn họ còn cho là Lâm Tô vì muốn khống chế thật tốt mới chọn công chúa làm người kế vị.
Lâm Tô không giải thích, những chuyện cô làm không cần phải lí giải với người khác.
Ở thời lạc hậu này, người đương thời có lẽ không nhìn ra lợi ích lúc cô đẩy Ôn Nghi lên kế vị, nhưng sau này lịch sử sẽ chứng minh tất cả.
Mà Triệu Dật được như ý nguyện cưới Tiêu Tuyết, hai người cũng coi như tu thành chính quả, tuy không tránh khỏi chút mâu thuẫn, nhưng đây là thế giới của nam nữ chính, là một thế giới ngôn tình, cốt truyện không phải chỉ có một mẫu là phát sinh mâu thuẫn, giải quyết mâu thuẫn, ngọt ngọt ngọt.
Rồi lại phát sinh mâu thuẫn, lại giải quyết mâu thuẫn, lại ngọt ngọt ngọt...!Cứ như thế tuần hoàn lặp lại à?
*
Khi Lâm Tô trở lại không gian hệ thống, trong không gian vẫn như cũ, 003 ngồi xổm trong góc, lấy bút ra biết gì đó trên giấy, trong miệng lẩm bẩm, "Cái này cũng không được, vai chính thế giới này quá kém, trong não toàn tình yêu, y như thiểu năng trí tuệ..."
Chờ đến lúc hắn lải nhải ghi chép xong, ngẩng đầu lên mới phát hiện Lâm Tô đã trở lại.
Hắn buồn bực nhìn cô, không biết nên nói gì.
Bây giờ cô không dùng lực lượng tu sĩ, không dùng kiến thức kiếp trước, không biết cốt truyện, thậm chí đến vai chính là ai cũng không biết, thế nhưng vai chính cũng không đánh bại được cô!
Hắn buồn bực nói, "Nguyên nhân không phải ở ngươi, là do những người này ở tuyến thấp quá! Tiêu chuẩn đại boss của ngươi không đánh bại được, hạ thấp hơn nữa thì vai chính không có tư cách." [?]
Hạ thấp tiêu chuẩn hơn nữa thì vai chính cũng không đủ tư cách...!
Người nói vô tâm, người nghe có ý, Lâm Tô yên lặng ghi tạc những lời hắn nói vào lòng.
003 chỉ nói cô sắp vai Boss, không nói mục đích hắn làm vậy là gì, cho nên cô chỉ có thể tự mình tra xét.
"Thế giới tiếp theo là gì?"
Bây giờ 003 không nói không cho cô biết cốt truyện, mà truyền tới một đoạn cốt truyện, "Tự ngươi xem đi."
Nói vậy cũng biết mặc dù hắn không nói gì, cũng không có ảnh hưởng gì với cô, liếc mắt một cái đã xác định được ai là vai chính.
Thế giới lần này Lâm Tô cực kỳ hứng thú, đơn giản là thế giới này có nguyên tố tu chân.
Đây là kịch bản tiến hóa toàn cầu, nhân loại sinh tồn ở thế giới mới.
Người Maya tiên đoán không hề có tận thế, nhưng địa cầu lại xảy ra tai họa, động thực vật đều bị biến dị, không chỉ cao hơn cứng hơn, mà còn có tính công kích cao.
Phần lớn địa cầu bị thực vật chiếm lĩnh, nhân loại chỉ có thể co đầu rụt cổ ở trong khu an toàn, hoàn cảnh sinh tồn trở nên gian nan.
Mà vai chính thế giới này tên là Tiêu Nhã Như.
Thế kỷ trước, cô ta là một học sinh bình thường, cũng giống như những vai chính khác, cô ta bị bạn trai cắm sừng, bạn thân phản bội, nhưng vì cô ta là vai chính, cho nên ở thế kỉ mới vùng lên.
Dây chuyền ngọc gia tuyền mở ra một phòng phát sóng trực tiếp, bên kia phòng phát sóng trực tiếp là giới Tu chân, người xem đều là tu sĩ Tu chân.
Cô ta phát sóng trực tiếp cho bọn họ, sau đó tu sĩ phát thưởng cho cô ta, phát thưởng đều là đồ ở giới tu chân, đan dược, phi kiếm, bùa chú,...!linh tinh.
Sau đó, nữ chính nắm giữ lực lượng tu chân, giá trị vũ lực tăng mạnh, ở thế kỉ mới hỗn độn hô mưa gọi gió.
Mà Lâm Tô, chính là bạn thân trà xanh chuyên cướp bạn trai của nữ chính..