Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vốn còn mang một chút tâm lý may mắn, nhưng nhìn thấy đám người bọn họ, trong đầu Kỉ Tình liền đã tự động nhảy ra hai chữ: não tàn.
Hoặc đổi một loại cách nói, chính là: dở hơi. Còn nếu cần thêm một chữ, thì liền là: hết thuốc chữa.
Đầu óc là đồ tốt, nhưng bọn họ tựa hồ lại không trang bị cho mình. Bộ dạng sáng sủa, ưa nhìn, nhưng không ngờ lại mắc bệnh thiểu năng.
Dùng ánh mắt quái dị nhìn bọn họ, lúc này, Kỉ Tình chỉ hừ lạnh một tiếng, không quá để tâm mà truyền xuống mệnh lệnh:"Bảy người các cậu, lập tức quay trở về lớp cho tôi."
Bản thân phải khổ sở, bị ép dạy học mới có thể quang minh chính đại tiếp cận mục tiêu công lược, trong khi đó, đám oắt con này lại ở đây tình tứ, thoải mái, Kỉ Tình làm sao có thể cho phép chứ?
Được rồi, đây chính là chân lý bản thân sống không tốt, người khác cũng đừng hòng sống yên thân.
Thế nhưng, nghe thấy lời này của Kỉ Tình, đám người lại bày ra bộ dáng giống như gặp quỷ. Nhất thời đều đưa mắt nhìn nhau, không biết trong hồ lô của y rốt cuộc bán thuốc gì.
Chỉ là, theo bản năng, bọn họ liền cảm thấy, nhất định là không có ý tốt.
"Kỉ Tình, tôi cảnh cáo anh lần cuối, đừng có được đằng chân lên đằng đầu, nếu không...chuyện của Lâm Ngạo lần trước, tôi sẽ không ngại để nó tái diễn lại lần nữa đâu."
Phó Hải chỉ, chính là việc nguyên chủ bị Lâm Ngạo đánh nhập viện.
Thế nhưng, có lẽ vì sống nội trú trong trường, lại còn suốt ngày vây quanh Hạ Nhật, không có thời gian để ý chuyện khác, bọn họ tựa hồ đã nắm bắt tin tức có chút chậm.
Vì vậy, Kỉ Tình liền vô cùng thân sĩ phổ cập thông tin mới nhất cho bọn họ biết:"Lâm Ngạo bị tai nạn, đã sớm nhập viện, hiện tại vẫn còn ngủ mê, nằm trong phòng hồi sức."
Kỉ Tình nói rất từ tốn, cũng rất hờ hững. Nhưng nhất thời, lại chẳng khác gì vô số bạt tai, hung hăng quất thẳng vào trên mặt Phó Hải, đau rát khôn cùng.
Đồng thời, xen lẫn với đó, lại còn có một chút lạnh sống lưng.
Dù sao, mấy ngày trước, Lâm Ngạo vừa mới đắc tội với Kỉ Tình, đó là chuyện ai ai cũng biết. Mấy ngày sau, hắn liền đã đột ngột xảy ra tai nạn, tính mạng nguy cấp, nếu không khiến người suy nghĩ miên man mới là có quỷ đâu.
Nhìn thấy bọn họ á khẩu, Kỉ Tình liền không chút biểu tình, lặp lại mệnh lệnh một lần nữa:"Lập tức trở về lớp!"
Lúc này, trốn sau lưng Phó Hải, Hạ Nhật đã nhẹ rụt cổ, có chút vô thố nức nở, làm đám người bọn họ ngay lập tức liền lấy lại tinh thần, đau lòng muốn chết.
"Thầy Kỉ thật là hung dữ quá..."
"Hạ Nhật, cậu đừng sợ, có tôi ở đây, hắn không dám làm gì cậu đâu." Vội vã vươn tay ôm lấy Hạ Nhật, Tiêu Bắc liền vội vàng an ủi, ánh mắt nhìn về phía Kỉ Tình cũng trở nên rét lạnh:"Muốn về thầy tự đi mà về."
"Còn dám làm Hạ Nhật sợ hãi, cũng đừng trách chúng tôi không nể tình."
"Không nể tình như thế nào?" Khiêu mi, lúc này, Kỉ Tình đã chậm rãi đem đồ vật vẫn luôn cầm ở sau lưng đưa tới trước mặt, mang theo tính chấn nhiếp.
Ngay tức khắc, bảy đôi mắt cũng liền vô thức rơi vào trên tay Kỉ Tình. Chỉ một cái liếc mắt, một thanh niên ở phía sau liền đã thấp giọng hô lên:"Beretta M12!"
Không hỗ là sinh viên trường quân sự, vẫn rất biết nhìn hàng.
Dù sao, Beretta M12 cũng là một loại súng tiểu liên rất nổi danh. Lực sát thương rất mạnh, băng đạn gấp vô số lần súng lục, lên đến mấy mươi viên cùng một lúc, vô cùng thích hợp quần sát.
Nhìn thấy nó, trong lòng đám người liền đã dâng lên linh cảm không may:"Thầy Kỉ...thầy rốt cuộc muốn làm gì?"
"Nhắc lại một lần cuối, các cậu có quay về lớp không?" Không trả lời câu hỏi của hắn, lúc này, Kỉ Tình chỉ lạnh giọng, giữ lấy súng trong tay.
Đám người nhìn nhau, rốt cuộc, ánh mắt đều tập trung vào trên người Phó Hải cùng Tiêu Bắc, lấy hai người bọn họ làm trung tâm.
Không riêng gì những người khác, đứng trước nòng súng, dù biết khả năng bị bắn giết cũng không cao, nhưng Tiêu Bắc cùng Phó Hải vẫn không khỏi có chút căng thẳng.
Chỉ là, nhìn Hạ Nhật mềm yếu níu lấy vạt áo sau lưng mình, lại nhìn ánh mắt ủy khuất, cầu xin của cậu, hai người bọn họ lại không khỏi nhũn ra, ưỡn ngực, cắn răng, cố tỏ vẻ không sợ nhìn chằm chằm Kỉ Tình.
Thậm chí, ngay cả tin tức tố của Alpha cũng đều bởi vì kích động mà bất cẩn bộc lộ ra chút ít.
"Không thích!"
Lần này, cũng không lại nhiều lời, Kỉ Tình liền đã dứt khoát bóp lấy cò súng.
Trong nháy mắt, theo một tiếng 'ầm' vang lên, dưới sự kinh hoảng của bọn họ, vô số viên đạn liền đã liên tục túa ra, bắn thẳng vào trên người bọn họ.
Bởi vì trước đó, ở vị diện mạt thế đã có kinh nghiệm, cộng với việc súng tiểu liên dễ điều khiển hơn súng trường một chút, nên Kỉ Tình cũng không hề chịu chút dư chấn nào.
Mặc dù nói là đạn cao su, thế nhưng, khi đạn bắn vào trên người thì vẫn vô cùng đau. Nhất là khi mỗi khi viên đạn đập vào người, liền sẽ có lượng lớn bột màu tung tóe ra.
Ác liệt hơn hết, Kỉ Tình còn cố ý lựa chọn mục tiêu là mặt của bọn họ.
"F*ck! Kỉ Tình, cmn anh bị điên à?!!"
"A, đau...đau..."
"........................"
Ngay tức khắc, tiếng kêu rên liền vang lên bốn phía. Nhân lúc Phó Hải bởi vì đau mà nghiêng người, Kỉ Tình liền trực tiếp đem đạn màu nhắm vào người Hạ Nhật.
Không ngoài dự đoán, trên trán cùng má của cậu ta cũng đã liền nhiều ra hai vết ngấn đỏ, đau đến rơi nước mắt.