Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi bỏ đi phần trứng, mì ly Kỉ Tình nấu...được rồi, có thể tính là nấu, quả thật vẫn có thể miễn cưỡng cho vào bụng.
Nhưng vừa ăn, Cố Thừa Trạch vẫn theo bản năng bắt đầu răn dạy:"Đừng nói với tôi, mấy ngày gần đây anh ở nhà một mình đều ăn những thứ này?"
"Phải. Vừa tiện lại vừa rẻ." Kỉ Tình không quá để tâm, hàm hồ nói.
Chỉ là, ngay tức khắc liền làm 'phụ tính' của Cố Thừa Trạch trỗi dậy, mở miệng giảng giải:"Anh nói như vậy là không đúng. Mì ly không có chất dinh dưỡng, ăn nhiều sẽ không tốt cho sức khỏe. Về sau muốn ăn gì liền bảo dì Lưu nấu, còn không thì trực tiếp gọi thức ăn ngoài..."
"Ai nói mì ly không có dinh dưỡng?" Nghe Cố Thừa Trạch nói, Kỉ Tình liền không cho là đúng phổ cập khoa học cho hắn.
"Trong một ly mì có chứa 10,1g chất béo, 40,6g dưỡng chất đa lượng, 6,2g chất đạm, tổng cộng 278kcal. Phối hợp với một quả trứng chiên 90kcal, số dinh dưỡng này đã thừa sức để cậu khỏe mạnh sống đến chiều."
Cố Thừa Trạch há miệng, nhưng lại xấu hổ phát hiện, chính mình giống như không tìm được cách phản bác. Cho nên, chỉ có thể hậm hực cùng ly mì trước mặt 'tranh đấu'.
Cho đến khi, hắn đột ngột nghe thấy Kỉ Tình nói ra một câu khó hiểu:"Nếu cậu có thể nấu sủi cảo cho tôi ăn, nói không chừng tôi sẽ trực tiếp yêu cậu."
"Hả?" Cố Thừa Trạch có chút không hiểu thấu.
Đừng nói là Cố Thừa Trạch, Kỉ Tình cũng không biết chính mình rốt cuộc đang muốn biểu đạt cái gì.
Y chỉ là đột ngột hồi ức lại, ở trong quá khứ, hình như đã từng có một nam nhân vì y mà xuống bếp nấu sủi cảo.
Nhưng đợi khi y nghĩ kĩ lại, những hình ảnh này lại tựa như phù dung sớm nở tối tàn, tan biến không còn gì.
Nhìn thấy sắc mặt Kỉ Tình chợt có chút bất ổn, vốn còn muốn truy hỏi, Cố Thừa Trạch vẫn chỉ có thể đem nghi hoặc nuốt ngược trở về.
- ---------------------
Kế tiếp, mỗi ngày khi mở cửa ra, Cố Thừa Trạch đều có thể nhận được một ly mì của Kỉ Tình.
Ngày đầu tiên rồi đến ngày thứ hai, thứ ba,... Cố Thừa Trạch có thể nói đã vô cùng ám ảnh đối với mì, vừa nhìn thấy liền có xúc động muốn xoay người bỏ chạy.
Thế nhưng, mỗi khi nhìn thấy gương mặt nghiêm nghị, thẳng thắn nói hươu nói vượn của Kỉ Tình, không hiểu vì sao, Cố Thừa Trạch vẫn cứ luôn cam tâm tình nguyện im lặng ngồi xuống.
Cảm giác mỗi ngày khi mở cửa, từ công ty trở về đều có thể nhìn thấy đối phương, nhìn thấy có người chờ đợi chính mình, vì chính mình nấu ăn, khiến lần đầu tiên trong đời, Cố Thừa Trạch mới cảm nhận được ý nghĩa chân chính của 'nhà'.
Thậm chí, theo thời gian dài chung đụng, Cố Thừa Trạch cũng phát hiện, Kỉ Tình không hề đáng ghét như hắn đã tưởng.
Có lẽ đã 'chết' qua một lần, nên bây giờ, y đã thay đổi rất nhiều. Không chỉ không còn tiêu xài lãng phí, mà cũng không cố tình gây sự nữa.
Mỗi ngày ngoại trừ xem ti vi, thì cũng chỉ có đi ngủ, lười không chịu nổi.
Nhưng bản thân Cố Thừa Trạch cũng không phát hiện, đối với sự lười biếng này của y, hắn không chỉ không khinh thường hay chán ghét, mà còn cảm thấy có chút...đáng yêu.
Nhất là khi y nghiêm mặt, cố ra vẻ ông cụ non.
Ngày hôm nay, Cố Thừa Trạch trở về rất trễ, đã có gần nửa đêm.
Như thường ngày, hắn liền để tài xế đi đậu xe, bản thân lại lấy chìa khóa mở ra cửa nhà, bước vào trong. Chỉ là bước chân lại có chút loạng choạng, không vững.
Hắn vươn tay, cố gắng mấy lần mới có thể sờ tới chỗ công tắc, đem đèn trong phòng khách mở lên.
Đồng thời, tầm mắt lại theo thói quen nhìn về phía sofa, tìm kiếm thân ảnh của người nào đó. Nhưng rất nhanh, Cố Thừa Trạch liền đã phát hiện, ti vi không có mở.
Cũng đúng, đã trễ như vậy rồi, y chẳng lẽ còn có thể đợi hắn sao?
Thần sắc trên mặt không hiểu thấu có phần mất mát, Cố Thừa Trạch liền đem áo vest vất lên trên vai, ánh mắt mơ hồ đi vào trong.
Chỉ là, ngay khi hắn sắp bước lên cầu thang, sau lưng lại đột ngột truyền tới tiếng gọi của một người:"Cậu trở về rồi?"
Nhanh chóng xoay người, Cố Thừa Trạch mới nhìn thấy được thân ảnh mà bản thân đang mong mỏi.
Y vẫn mặc một bộ quần áo phùng phình như cũ. Tóc có hơi rối, tựa như là vừa lăn lộn ở đâu qua. Theo vị trí hiện tại của y, thì y giống như vừa từ nhà bếp đi ra, trong tay vẫn còn cầm theo một cốc nước.
Nhìn thấy Cố Thừa Trạch đứng ngây ra như pho tượng, bộ dạng nghiêm chỉnh thường ngày cũng không thấy, trái lại, quần áo lại nhăn nheo, xốc xếch, Kỉ Tình liền cau chặt mi tâm, cất bước đi tới.
Sau đó, khi nhìn thấy gương mặt đỏ bừng bất thường của hắn, trong lòng y liền có chút suy đoán:"Cậu say rồi?"
Kỉ Tình gần trong gang tấc, nhưng bởi vì tầm mắt mơ màng, mà bản thân lại muốn nhìn rõ mặt y, nên Cố Thừa Trạch cũng chỉ có thể khom lưng.
Đến tận khi chóp mũi của hắn đều sắp đụng vào trên chóp mũi của y, hắn mới chịu ngừng lại, đáp án phát ra lại xen lẫn với một chút hơi rượu.
"Tôi không say."
Ngửi thấy mùi rượu trên người đối phương, cảm giác bị người từ trên cao nhìn xuống, mang theo áp bách thế này, khiến Kỉ Tình rất không thoải mái, theo bản năng lùi về sau một chút.
"Cậu uống rất nhiều sao?"
"Không có." Tựa như đứa trẻ bị cha mẹ truy hỏi, Cố Thừa Trạch lập tức liền lắc đầu không nhận tội. Đồng thời còn dùng ánh mắt ủy khuất nhìn y:"Tôi chỉ uống một chút, một chút xíu mà thôi, không nhiều."
"Vậy sao?" Cũng không hề tin tưởng lời nói của hắn, Kỉ Tình liền giơ lên nắm đấm, hướng hắn lắc lắc:"Cậu nhìn xem, đây là mấy ngón tay?"
Nghe thấy câu hỏi của Kỉ Tình, Cố Thừa Trạch liền ngây ngốc dời mắt đến trên nắm tay của y, nghiêm túc quan sát. Thật lâu sau, mới dùng giọng điệu chắc chắn trả lời.
"Một...hai...hai ngón. Tôi đoán đúng rồi đúng không?"
"........................"
**Sư tôn bắt đầu hồi tưởng sủi cảo của Vô Song nhà ta.