Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đem Độc Cô Duy Ngã bế lên, Kỉ Tình liền lập tức xé rách hư không rời đi. Chỉ là, y đi quá nhanh, nhanh đến mức bỏ quên rất nhiều 'vật trang trí' kèm theo.
Dư ba chiến đấu vừa rồi, đã đem Thẩm Mị Nhi cuốn bay đến trên ngọn cây gần đó. Mà Hoa Tiểu Bạch thì chỉ nằm rạp trên đất, cũng không hề bị thương gì nhiều, ngoại trừ vài vết trầy xước.
Khi nhìn thấy Kỉ Tình rời đi, Hoa Tiểu Bạch liền ngẩng đầu, há miệng định gọi. Nhưng trở ngại y đi quá nhanh, nên âm thanh của nàng còn chưa kịp vang lên, y liền đã đi mất.
Không thể làm gì khác hơn, Hoa Tiểu Bạch chỉ có thể ảo não chống tay lên đất, tự mình đứng dậy. Quần áo trên người cũng dính đầy đất cát, dơ bẩn hề hề. Giống với Kỉ Tình, nàng cũng quên mất Thẩm Mị Nhi, bởi vì thời khắc này, nàng chỉ muốn quay về tìm sư phụ của mình mà thôi.
Ôm lấy thanh kiếm rơi ở nơi không xa, Hoa Tiểu Bạch liền thất thểu bước đi, muốn đến thành trì lân cận tìm truyền tống trận. Về phần Thẩm Mị Nhi, lúc này đã ngất đi, có lẽ đợi khi tỉnh lại, nàng sẽ kinh sợ hoảng loạn, tìm cách đi xuống.
- ----------------------------
Độc Cô Duy Ngã không biết chính mình đã ngủ bao lâu, đợi khi hắn tỉnh dậy, liền chỉ có cảm giác đầu đau nhói nhói. Nhớ tới tràng diện nguy cơ tứ phía vừa rồi, theo phản xạ, hắn liền lập tức mở to mắt, cảnh giác ngồi bật dậy.
"Tê..." Chỉ là, động tác quá lớn, lại làm hai mắt hắn không khỏi tối sầm. Nhưng ngay khi hắn sắp hôn mê lần nữa, cổ tay hắn liền đã bị một bàn tay dễ dàng nắm trọn:"Cẩn thận."
Giọng nói thanh lãnh này vang lên, làm Độc Cô Duy Ngã cũng định thần lại một chút. Hít sâu một hơi, để đầu óc thanh tỉnh lại, lúc này, hắn mới chậm rãi mở mắt ra, quả nhiên, ngay sau đó liền đã đối diện với tuấn nhan thanh tao của người nào đó.
Từ trước đến giờ y đều lạnh mặt, lần đầu tiên nhìn thấy thần sắc trên mặt y dịu dàng đến như vậy, Độc Cô Duy Ngã cũng không khỏi nhìn đến xuất thần.
Phát hiện ra ánh mắt của hắn, phản ứng lại kịp, Kỉ Tình liền lập tức đem vẻ mặt nhu hòa thu hồi, trong nháy mắt liền nghiêm nghị trở lại. Tựa như vừa rồi chỉ là ảo giác của hắn.
"Nhìn đủ?"
Bị đánh thức, biết được bản thân vừa làm gì, Độc Cô Duy Ngã liền giống như con mèo bị giẫm phải đuôi, vội vã lùi đến trong vách tường. Nhất là khi còn phát hiện y phục trên người mình đã bị đổi thành một bộ mới!
"Ngươi...ngươi...tại sao ta lại ở đây? Còn có...y phục của ta..." Vừa rồi, hắn đã đem nơi này nhìn một lượt, gian phòng cũng không lớn, vách tường làm bằng ván gỗ, trong phòng chỉ có một chiếc giường, một cái bàn cùng một tấm bình phong. Khả năng rất cao chính là trong khách điếm.
"Y phục bẩn, ngươi lại bị sốt, nên ta giúp ngươi lau người, thay quần áo."
Nghe thấy Kỉ Tình nói tới thản nhiên như vậy, Độc Cô Duy Ngã liền ngốc lăng. Ngay sau đó, mặt của hắn cũng đã không cấm đỏ tươi như quả hồng, ngay cả vành tai cùng cổ cũng đều nóng bừng lên, vội vã nắm lấy vạt áo trước ngực mình:"Ngươi...tại sao ngươi dám..."
"Vô sỉ!"
Vô duyên vô cớ bị mắng, lúc này, sắc mặt Kỉ Tình cũng có hơi đọng lại. Y rõ ràng có lòng tốt giúp hắn lau thân, hạ nhiệt, tránh cho hắn bị sốt. Hắn cư nhiên lại còn mắng y vô sỉ. Có phải y chiều quá, nên nhân vật mục tiêu sinh hư rồi có đúng không?
[ Ký chủ, hắn chỉ là một đứa bé mà thôi. Ngài quên mất châm ngôn của mình rồi sao? Mục tiêu công lược là để yêu thương!]
Rốt cuộc, dưới sự trợ giúp của hệ thống, Kỉ Tình mới lấy lại được sơ tâm của mình, đè xuống xúc động muốn đánh hắn vài cái để hắn tỉnh ra. Chỉ là, dù vậy, y vẫn không khỏi hừ lạnh, đạo:"Có muốn ta chịu trách nhiệm không?"
"Không! Ai cần ngươi chịu trách nhiệm chứ!!?" Cảm thấy hành động vừa rồi của chính mình xác thực là có chút thái quá, mặc dù ngoài miệng vẫn chết sống không chịu nhượng bộ, nhưng Độc Cô Duy Ngã vẫn ngượng ngùng bỏ tay xuống.
Không có tâm tư vuốt lông cho con mèo càn quấy kia, hắn đã tỉnh, Kỉ Tình cũng liền đứng lên, đi tới bàn gỗ ở bên cạnh, đem chén thuốc đã được sắc sẵn bưng tới cho hắn:"Uống đi."
"Đây là thuốc gì?" Nhìn chén thuốc đen sì sì, có phần sền sệt ở trước mặt, Độc Cô Duy Ngã cũng không đưa tay tiếp nhận, trong lòng có chút kích ứng. Chỉ là, nếu như vậy vẫn chưa đủ đả kích, thì hắn suýt chút liền đã bị Kỉ Tình làm sặc nước miếng.
"Thuốc tránh thai."
"Khụ khụ...ngươi vừa nói cái gì?" Mở to mắt, Độc Cô Duy Ngã chỉ cho rằng chính mình nghe lầm.
Quả nhiên, ngay sau đó, Kỉ Tình đã lập tức sửa lời, nghiêm túc giảng giải:"Khí huyết của ngươi bị hao tổn, cần phải bồi bổ, nếu không sẽ ảnh hưởng tới căn cơ."
".................." Nghe thấy là thuốc bổ, biết rõ bản thân vừa bị Kỉ Tình trêu chọc, tiểu tính tình của Độc Cô Duy Ngã ngay tức khắc liền trỗi dậy, hừ lạnh cự tuyệt:"Ta không cần, ngươi mang đi đi."
"Thật sự không uống? Ngươi chắc chắn?" Nhíu mày, Kỉ Tình liền kiên nhẫn hỏi lại một lần nữa. Chỉ là, ánh mắt đã bất hảo rơi vào trên đôi môi đang mím thành một đường thẳng, có hơi tái nhợt của hắn.
Không chú ý tới dư quang của y, Độc Cô Duy Ngã chỉ khoanh tay, khẳng định lại lần nữa:"Không uống! Ta đã nói là không uống! Đánh chết cũng không uống!"
Cho đến khi vô tình nhìn thấy Kỉ Tình mặt vô biểu tình đem chén thuốc giơ cao, từng bước một hướng chính mình đi tới, Độc Cô Duy Ngã mới hoảng loạn. Trong đầu cũng không khống chế được, nghĩ tới một số hình ảnh không mấy hài hòa trong thoại bản.
Chẳng lẽ...y muốn...dùng miệng 'đút' thuốc cho hắn?
Nghĩ tới bản tính vô sỉ của kẻ này, Độc Cô Duy Ngã cũng cảm thấy có khả năng.
**Thiếu niên, ảo tưởng là bệnh, phải trị.