Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hiệu suất làm việc của Lưu Đức rất tốt, thậm chí còn chẳng cần dò hỏi Kỉ Tình làm vậy để làm gì, ông liền đã lập tức đem ghế đá dời đi, đưa cho tỳ nữ ở bên ngoài thủy tạ.
Rất nhanh, xung quanh bàn tròn cũng chỉ còn lại một chiếc ghế mà Kỉ Tình đang ngồi.
Bàn tay dưới ống tay áo hơi siết chặt, lúc này, ánh mắt Thẩm Thiên Xu khi nhìn về phía Kỉ Tình cũng đã có phần bất mãn. Thế nhưng, nhìn thấy Độc Cô Vô Song khẽ chau mày, lắc lắc đầu, nàng cũng chỉ có thể hậm hực nhịn xuống.
Lúc này, Lưu Đức cũng đã mang bát đũa lên cho hai người. Bởi vì Kỉ Tình không cho phép nữ quan phục vụ, nên cả hai cũng chỉ có thể giống như y, tự thân vận động.
Thức ăn trên bàn rất phong phú, chủng loại ít nhất cũng có mấy mươi món. Đa phần đều là thức ăn mặn, tỷ như hoành thánh, sủi cảo các loại.
Mới gấp được vài đũa, Thẩm Thiên Xu liền đã có chút ăn không nổi mà buông đũa. Tình cờ, lại phát hiện Kỉ Tình đang gắp thức ăn cho Độc Cô Vô Song.
Ngay tức khắc, nàng liền dùng đũa chặn đũa của y lại, mỉm cười không mất cường ngạnh nói:"Bệ hạ, Vô Song ca ca là phu quân của ta, vẫn là để ta giúp huynh ấy gắp thức ăn đi."
Đũa thức ăn dừng lại giữa không trung, nhìn xem Kỉ Tình, lại nhìn xem Thẩm Thiên Xu, Độc Cô Vô Song nhất thời lại có chút căng thẳng.
Chỉ là, không giống với tưởng tượng của hắn, Kỉ Tình lại không hề tức giận. Thậm chí, thần sắc trên mặt còn không vui không buồn, tựa như không hề để tâm mà thu đũa lại, đem đồ ăn bỏ trở về trong chén.
Vô Song ca ca là phu quân của ta...
Không đúng, Vô Song không phải...
Ninh thân vương mới là phu quân của nàng...
Trong lòng tựa như nghẹn lại, thức ăn ở trong miệng lại trở nên không còn mùi vị. Kỉ Tình cũng không rõ chính mình là vì cái gì mà lại tự nảy sinh ra những lời phản bác kỳ lạ như vậy.
Y chỉ cảm thấy tâm thần khó yên...lại vô cớ buồn bực... Ninh thân vương cùng Vô Song chẳng phải chính là một người à?
"Thức ăn không vừa miệng ngươi sao?" Dù thâm tâm không vui, nhưng sắc mặt Kỉ Tình vẫn lạnh nhạt như thường. Nhìn thấy Độc Cô Vô Song chậm chạp không chịu động đũa, y liền hỏi.
Không để Độc Cô Vô Song đáp lời, Thẩm Thiên Xu liền đã cướp lời của hắn. Linh cảm khiến nàng có thể nhìn ra được cảm xúc vừa mới sa sút của Kỉ Tình. Nên liền có điểm đắc ý tuyên bố chủ quyền, khiêu khích y.
"Bệ hạ có lẽ không rõ, Vô Song ca ca rất không thích ăn những món này. Thậm chí, còn có thể nói là rất chán ghét. Huynh ấy, vẫn là thích ăn đồ ăn của vương phủ hơn, đặc biệt, là đồ ăn do ta làm. Huynh ấy nói, thức ăn phải tự tay nấu mới có cảm giác gia đình. Vậy bệ hạ biết nấu ăn sao?"
Y không biết...
Không quan tâm Kỉ Tình nghĩ gì, Thẩm Thiên Xu đã bày ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, tựa như lúc này mới nghĩ tới, vội vã che miệng cười nhạt, nói tiếp:"Bệ hạ thứ lỗi, ta suýt chút liền quên mất, bệ hạ là thiên tử, làm sao lại có thể xuống bếp nấu ăn được chứ?"
"Rốt cuộc, có một số chuyện vẫn là phải để nữ nhân đến làm. Nam nhân làm sao lại có thể làm công việc của nữ nhân được chứ? Đó là trái lại với luân thường, sẽ khiến người trong thiên hạ phỉ nhổ."
Lời Thẩm Thiên Xu nói ra, có hai hàm nghĩa đan xen vào nhau. Nhưng bất kể là nghĩa nào, thì cũng đều đang giễu cợt Kỉ Tình.
Không nhìn thần sắc đắc ý vong hình của nàng, Kỉ Tình chỉ đột ngột trầm mặc không nói. Đũa ngọc đặt lên bát, vang lên một tiếng 'đinh đương' nhỏ vụn.
Nhưng chỉ một giây sau đó, Kỉ Tình đã ngẩng đầu nhìn lên, nhãn thần vẫn băng lãnh, không chút cảm tình ba động:"Người tới."
Lần này, Kỉ Tình không phải gọi Lưu Đức, mà là đang nói với người ở ngoài. Nên ngay tức khắc, liền có thị vệ cùng thái giám tiến vào.
Bọn họ chỉ vừa đặt chân vào thủy tạ, Kỉ Tình liền đã giơ tay, ngăn động tác hành lễ của bọn họ lại, trực tiếp hạ lệnh.
"Mang Ninh vương phi ra ngoài, vả miệng mười cái, phạt đánh ba mươi trượng."
"Vâng." Lập tức ứng thanh, hai tên tiểu thái giám liền nhanh chóng chạy tới, trái phải khống chế Thẩm Thiên Xu.
Chưa đắc ý được bao lâu liền đã tao ngộ chuyện này, tính khí của Thẩm Thiên Xu cũng trổi dậy, muốn giãy giụa, nhưng lại phát hiện sức lực của bọn họ quá lớn. Mà hành động của bản thân cũng đều chỉ là tốn công phí sức.
Thế nên, nàng cũng chỉ có thể giận dữ kêu gào:"Bệ hạ, ta đã nói gì sai, tại sao muốn vả miệng ta chứ? Dựa vào cái gì, tại sao ngươi lại có thể trách phạt ta? Ta không phục!!!"
"Không phục?" Lúc này, khóe môi của Kỉ Tình cư nhiên lại khẽ giương lên, rõ ràng là một hình ảnh mỹ lệ khôn nguôi, nhưng lại không có người dám cả gan thưởng thức.
Y đứng dậy, từ từ vịn lấy mặt bàn. Sau đó, dưới sự hoảng sợ tột cùng của người xung quanh, liền trực tiếp dùng sức, đem bàn đá hất văng.
"Dựa vào trẫm là hoàng đế, là chủ của thiên hạ này, tất cả mọi thứ trong thiên hạ đều là của trẫm, có đủ hay không?"
"Không phục? Không phục thì ngươi giết chết trẫm, đến làm hoàng đế đi. Đến lúc đó, ngươi cũng có thể nói một là một, nói hai là hai."
'Ầm' Bàn đá ngã lăn trên đất, bát đĩa liền rơi vỡ khắp nơi trên sàn nhà. Thức ăn vẩy ra, không ít còn văng cả lên long bào của Kỉ Tình cùng những người xung quanh, nhưng lại không có ai có tâm tình lau đi cả.
Tất cả đều đã hoảng sợ tột độ, nhao nhao quỳ rạp trên đất, hô to:"Bệ hạ bớt giận! Xin bệ hạ bảo trọng long thể."
"Bảo trọng long thể?" Nguyên chủ thật sự cũng đã chết, còn bảo trọng cái quái gì nữa.
"Ninh vương phi, ngươi có phải không biết tội của mình là gì, đúng không? Vậy trẫm sẽ từ từ nói cho ngươi biết." Ánh mắt càng ngày càng trở nên rét lạnh, Kỉ Tình liền chậm rãi trần thuật.
"Ngươi mượn danh Ninh thân vương, mang táo đưa đến chỗ trẫm, đó là tội lừa gạt quân vương."
"Ở trước mặt trẫm, năm lần mười lượt trả treo. Trẫm không hỏi, không cho phép, nhưng lại tự tiện nói chuyện, đó chính là tội đại bất kính."
"Ngươi thân là mệnh phụ, trẫm không tuyên, nhưng lại tự ý vào cung. Đây là xem hoàng đế như trẫm không ra gì, xem hoàng cung là hậu hoa viên nhà ngươi, có đúng không?"