Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Mây (Sky)
17|05|2022
🌳🌳🌳
__.__.__.__.__.__
CHƯƠNG 177.
Trần Li mở cửa ra liền thấy em trai nhà mình đứng ngoài cửa thở hồng hộc thì không khỏi đau lòng: — "Em chạy tới đây?"
"Dạ." — Trần Trừng đáp, ngẩng đầu lên nhìn, thứ đầu tiên nhìn thấy không phải là chị gái mà là Tôn Khâm đang đứng trong phòng cách đó không xa, trên mặt lóe lên một tia vặn vẹo rồi biến mất.
Khi nhìn kỹ lại thì trên mặt Tôn Khâm đã treo lên một nụ cười, chỉ là Trần Trừng vẫn cảm thấy rất quái dị, dù sao từ trước tới nay cậu luôn không thích cái ông thầy Tôn này.
"Chị ơi chúng ta về nhà đi." — Trần Trừng nói.
Tôn Khâm híp mắt đi dến chỗ hai người, cười hỏi: — "Sao Trần Trừng lại tới đây? có chuyện gì sao? Thầy và tiểu Li đang nói về bài tập trong kỳ nghỉ đông, còn chưa nói xong đâu, nếu như không có việc gì gấp thì tiểu Li ở lại, khi nào hết bận thầy sẽ đưa chị gái em về nhà."
Trần Trừng nhớ rất kỹ lời của mẹ, cậu lắc đầu: — "Không cần đâu thầy Tôn, mẹ em gọi điện thoại nói chút nữa bọn họ sẽ về nhà, cho nên để em gọi chị hai về." — lời này là do Trần Trừng bịa chuyện
"Không phải cha mẹ em đã đi rồi sao?" Tôn Khâm ngạc nhiên hỏi.
Trần Trừng nghiêng đầu hỏi: — "Sao thầy Tôn lại biết?"
Tôn Khâm ngẩn ra, mơ hồ nói: — "Thầy cũng nghe nói." — Nếu như không phải trùng hợp biết hôm nay cha mẹ Trần Li rời khỏi làng Hồng Kiều thì hắn cũng sẽ không để Trần Li tới đây.
"Được rồi, vậy em đưa chị gái về nhà đi, bài tập trong kỳ nghỉ đông để lần sau rồi nói."
Nếu thật sự hôm nay cha mẹ Trần Li trở lại thì xác thật không phải thời cơ tốt, thôi quên đi cứ chờ thêm chút đã.
"Vậy em và em trai về trước, hẹn gặp lại thầy Tôn." — Trần Li có chút uể oải nhưng khi nghe được cha mẹ sẽ trở lại, trong lòng rất nhanh liền vui vẻ.
"Ừ, về nhà đi."
Tôn Khâm nhìn theo bóng lưng hai đứa nhỏ, sắc mặt liền trầm xuống hồi lâu mới xoay người trở về phòng.
Trần Li không biết bởi vì sự xuất hiện của em trai mà cô bé mới tránh khỏi một kiếp nạn, cũng vào lúc này mà vận mệnh của cô bé cũng bước sang ngã rẽ khác.
-
"Lệ Chi, Tranh Tử." — Trần Li và Trần Trừng đi được nửa đường thì thấy mẹ đang chạy phía trước, còn ba đang chạy theo phía sau.
Ân Âm chạy tới kiểm tra hai đứa bé, thấy bọn nhỏ không có bị gì lập tức thở phào nhẹ nhõm, rồi ôm chúng vào lòng.
Trần Li rất hưởng thụ cái ôm của mẹ, cô bé là con gái, tâm tư tương đối tinh tế và mềm mại, hơn nữa trước bốn tuổi đều ở bên cạnh ba mẹ nên tình cảm của cô bé tự nhiên sẽ thân thiết hơn Trần Trừng vài phần.
Trần Trừng thì có chút khó chịu, đối với cậu bé ba mẹ là thứ vừa quen thuộc vừa xa lạ, bẩm sinh con cái đối với cha mẹ thường rất muốn gần gũi nhưng vì không thường xuyên tiếp xúc nên có chút lạ lẫm.
Có thể nói tám năm qua số lần Trần Trừng được ba mẹ ôm rất rất ít.
Cũng không có ôm chặt giống như bây giờ.
Dù là vậy Trần Trừng cũng không có giãy dụa, cũng không nhúc nhích, cậu thèm muốn thời khắc ấm áp này, cũng không biết ba mẹ có sớm rời đi hay không.
Bất chợt cậu bé nghĩ đến đều gì đó, ngây ngốc hỏi: — "Sao hai người lại trở về rồi?"
Ân Âm nhẹ nhàng vỗ cái đầu nhỏ rối bời của cậu: — "Không phải lúc nãy mẹ đã nói trong điện thoại rồi sao?"
Trần Trừng "a" một tiếng, hai mắt trợn to, vừa rồi cậu chỉ nghe lời mẹ nói mau đuổi theo đưa chị hai về nhà, quên mất lúc sau mẹ nói cái gì.
Cậu bé hơi hé môi, muốn hỏi ba mẹ sẽ ở lại bao lâu, nhưng ngẫm lại rồi vẫn nuốt xuống lời muốn nói, cậu sợ nói rồi ba mẹ lại đi sớm.
"Tranh Tử, mặt của con sao thế?" — Ngày từ cái nhìn đầu tiên Ân Âm đã chú ý tới gương mặt sưng tấy của con trai, sắc mặt cô lập tức trầm xuống.
HẾT CHƯƠNG 177.
__.__.__.__.__.__
CHƯƠNG 178.
"Con nói cho mẹ biết, có người bắt nạt con phải không?"
Trần Trừng nghe xong câu hỏi của mẹ hai mắt đang sưng lần nữa đỏ lên, cậu nhớ tới lúc mình bị cướp xe, cậu chạy về nhà là để ba mẹ làm chủ cho cậu.
Nhưng bây giờ ba mẹ trở về, cậu lại không muốn nói nữa, cậu không muốn để việc đó làm phí thời gian ở bên ba mẹ.
"Tranh Tử nói cho ba biết, mặt của con bị ai đánh?" — Trần Lập ôm lấy con trai, ánh mắt sâu thẳm tràn đầy xót xa.
Trần Lập yêu vợ mình vô cùng nên cũng yêu Trần Li và Trần Trừng mang trong mình dòng máu của hai người, bây giờ khuôn mặt của con trai biến thành dạng này trong lòng hắn trào dâng một sự tức giận.
"Nói cho ba, ba làm chủ cho con."
Chỉ một câu nói liền làm tiểu gia hỏa rơi nước mắt, đến cùng chỉ là đứa nhỏ tám tuổi, cậu ghé đầu vào bờ vai rộng của Trần Lập khóc nức nở, đem chuyện bị Kim Hổ và ông bà nội của nó khi dễ nói ra.
Đương nhiên còn việc cậu trong cơn tức giận đã bỏ xe lại.
Hiện tại cậu thật sự rất hối hận.
Cậu không nên bỏ xe lại.
"Không sao đâu, sau này ba mẹ lại mua xe mới cho con." — Trần Lập vỗ lưng con trai an ủi, nghĩ đến chuyện con trai bị người ta ức hϊếp, còn bị ông bà cụ đánh một bạt tay, trong lòng liền tức giận.
Bàn tay kia phải dùng nhiều lực tới cỡ nào mới có thể đánh sưng thành dạng này.
"Yên tâm, ba sẽ giúp con xả cơn tức này." — Nghĩ con trai của Trần Lập này dễ bắt nạt à, mặc dù hắn là người chính trực nhưng không phải kẻ ngu, vả lại hắn có tính bao che khuyết điểm người nhà, nhất là con của hắn và Ân Âm.
Chân mày của Trần Lập thoáng qua một sự thù địch, dám khi dễ con của hắn, hắn sẽ đòi lại tất cả.
"Cảm ơn ba." — Từ ba trong miệng Trần Trừng rốt cuộc vẫn từ trong lòng nói ra, nói rất trôi chảy, vốn dĩ trẻ con luôn có tình cảm quấn quýt với cha mẹ.
Cậu bé đem cái đầu nhỏ đặt vào cổ Trần Lập, cảm thấy trái tim đều an ổn hơn, cậu đưa tay ôm chặt cổ ba mình.
Ân Âm cười nhìn hai cha con ở chung, còn cô thì nắm tay Trần Li cùng trở về.
Dọc đường đi cô mơ hồ hỏi Trần Li hôm nay ở nhà Tôn Khâm đã làm cái gì, Trần Li khéo léo trả lời nhưng bất quá đi được nửa đường mí mắt cô bé liền rũ xuống, hiển nhiên là sắp ngủ rồi.
Ân Âm bế cô bé lên, để cô bé ghé đầu vào vai mình mà ngủ.
Mặc dù Trần Li 12 tuổi nhưng thân thể con bé mảnh khảnh, nên cô vẫn miễn cưỡng ôm được, may mà đường về nhà không có xa.
"Vợ à, vừa nãy Lệ Chi nói....." — Lúc Ân Âm và Trần Li nói chuyện Trần Lập cũng đang nghe, càng nghe càng cảm thấy không đúng.
Nhớ tới lời Trần Li vừa nói, Ân Âm híp mắt lại, trầm giọng nói: — "Trở về em sẽ nói rõ ràng với anh."
"Ừ." — Trong lòng Trần Lập đầy dấu chấm hỏi nhưng cũng không có hỏi ngay, nhưng khi hỏi câu hỏi khi nãy thấy thái độ của vợ Trần Lập biết thầy Tôn kia chắc chắn có vấn đề.
Lại suy nghĩ đến chuyện Ân Âm gấp ráp muốn trở lại, còn gọi điện cho Trần Trừng đi đưa chị gái về, trong lòng của hắn đoán việc vợ trở lại khẳng định có quan hệ với thầy Tôn kia.
"Trở về rồi?" — thời điểm một nhà bốn người cùng nhau trở về ông nội Trần đã chờ ở cửa.
Mà Trần Lập và Ân Âm ôm hai đứa nhỏ đã ngủ, bất quá một trong hai đứa là bị đánh thuốc mê, một đứa thì cảm xúc dao động, bị mệt vì khóc.
Hai vợ chồng đáp lời, lập tức đem hai đứa bé ôm vào trong phòng. Sau đó Ân Âm gọi Trần Lập vào phòng.
"Vợ à, thầy Tôn kia có vấn đề phải không?" — Tâm tư Trần Lập sắc bén, rất nhanh mở miệng hỏi.
HẾT CHƯƠNG 178.
__.__.__.__.__.__
- truyenwk.com: __S_K_Y_s -
- Fanpage: Bản dịch 0 đồng -
__.__.__.__.__.__
CHƯƠNG 179.
Mặt Ân Âm xẹt qua một tia giận dữ, lạnh lùng nói: — "Tôn Khâm chính là một con quỷ...."
Ân Âm viện một cái cớ đem toàn bộ bộ mặt thật của Tôn Khâm nói cho Trần Lập.
Cô nói cô đã từng gặp qua Tôn Khâm, chỉ là lúc đó trong có để ở trong lòng, chỉ đến lúc khi ngồi trên xe cô mới đột nhiên nhớ tới, đồng thời cũng liên tưởng đến giáo viên của Trần Li.
"Súc sinh!" — Nghe được Ân Âm nói Tôn Khâm là một con quỷ thích xâm phạm các bé gái hắn liền tím mặt, không, ông ta còn không bằng súc sinh.
Hắn ngàn lần không nghĩ tới, trong môi trường học đường vốn nên trong sáng lại ẩn giấu một con quỷ, mà nghe ý tứ kia của vợ thì trước đó Tôn Khâm cũng đã hại người ta rồi.
Bất chợ hắn nghĩ tới một chuyện, liền khẩn trương nắm lấy tay Ân Âm, sốt ruột nói: — "Vợ à, vậy Lệ Chi nhà chúng ta....." — Vừa nghĩ tới bảo bối nhà mình có khả năng đã bị hại, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Trần Lập đã nổi đầy gân xanh trên trán, nắm chặt nấm đấm, hận không thể gϊếŧ chết tên súc sinh đó.
Ân Âm vỗ tay của hắn trấn an: — "Đừng lo, em vừa hỏi Lệ Chi một số việc, Lệ Chi của chúng ta không có chuyện gì, nhưng nếu lần này chúng ta không trở về kịp, nếu như không kêu Tranh Tử đi tìm Lệ Chi, chỉ sợ...."
Ân Âm đem sự việc có khả năng Trần Li đã bị Tôn Khâm hạ thuốc mê nói ra.
Mặc dù Trần Lập là đàn ông nhưng tâm tư lại tỉ mỉ, hắn cũng phát hiện ra con gái vừa nãy có chút kỳ lạ.
"Chắc là ngủ một giấc rồi sẽ không sao đâu." — Ân Âm nói.
Trần Lập ở trong phòng đi qua đi lại, lập tức nói: — "Vợ à, chúng ta không thể để mặc Tôn Khâm tiếp tục ở lại tiểu học Hồng Kiều."
Ân Âm gật đầu: — "Em biết, nhưng mà liên quan đến chuyện này chúng ta phải thương lượng một chút, nghĩ ra một biện pháp tốt hơn." — Tôn Khâm là một con quỷ, không thể để hắn tiếp tục ở trên đời này gây tại họa nữa, tức giận của Ân Âm lại tăng thêm mấy phần.
Thân là tiên đỡ đầu, đối với con cái Ân Âm thật sự luôn có cảm tình, mà Tôn Khâm là một con quỷ, súc sinh làm cô chán ghét nhất, hận không thể chém hắn hàng vạn nhát dao.
"Đúng rồi, em có chuyện muốn thương lượng với anh." — Ân Âm mở miệng, lập tức nói việc muốn đem ông nội Trần và hai đứa nhỏ cùng đi thành phố.
Trần Lập cau mày, trầm mặt trong giây lát.
Trần Lập và Ân Âm cũng rất yêu các con, nói thật nếu không phải do bất đắc dĩ bọn họ cũng sẽ không để hai đứa bé ở lại nông thôn.
Có cha mẹ nào không muốn con mình ở bên cạnh, cũng không có đứa con nào nỡ lòng rời xa cha mẹ.
Nhưng thời gian bọn họ sống ở thành phố cũng không tốt, sự nghiệp của hai người cũng không tính là quá tốt, giá cả cho thuê nhà là cao, tiêu phí cũng nhiều, mặt tiền cửa hàng thuê cũng cao, cho dù mỗi tháng có kiếm được nhiều, trừ bỏ những cái ở trên cũng không còn lại bao nhiêu.
Mà Trần Lập tuy làm chủ thầu nhưng số lượng dự án đến tay cũng không nhiều.
Có dự án thì kiếm được tiền, không có dự án thì chỉ có thể sống thanh nhàn qua ngày mà không có tiền, sợ nhất chính là gặp phải ông chủ vô lương tâm, không được trả tiền lương còn phải cuốn gói đồ đạc rời đi, bọn họ muốn tìm người lấy tiền công cũng không lấy được.
Không chỉ như thế, mấy đứa nhỏ vào thành phố sống còn phải tìm trường học để bọn nhỏ đọc sách, hai đứa nhỏ lại có hộ khẩu ở nông thôn, vào thành phố học cũng rất khó khăn, cũng tốn rất nhiều tiền.
Muốn dẫn bọn nhỏ vào thành phố sống đều này e là khó.
Trần Lập nghĩ đến đều này thì Ân Âm cũng đã nghĩ đến.
"A Lập, chúng ta không thể bỏ rơi Lệ Chi và Tranh Tử. Anh không phát hiện ra Tranh Tử đối với chúng ta có bao nhiêu xa lạ à, em dường như đều không nghe được thằng bé gọi tiếng mẹ."
"Nhưng em không trách nó, là do em làm mẹ không tốt, không ở bên chăm sóc thằng bé. A Lập, chúng ta không thể sinh mà không nuôi."
HẾT CHƯƠNG 179.
__.__.__.__.__.__
CHƯƠNG 180.
"Nếu cứ tiếp tục xa cách như vậy, một ngày nào đó chúng ta và con sẽ trở thành người xa lạ, nhưng Lệ Chi và Tranh Tử là máu thịt của chúng ta mà."
"Hôm nay em nhìn thấy vết thương trên mặt của Tranh Tử lại nghĩ đến việc Lệ Chi có khả năng bị xâm hại, em rất đau lòng, nghĩ lại mà còn thấy sợ."
"Mặc dù số lần ở chung của em và Tranh Tử không nhiều nhưng em biết nó không phải là một đứa thích bắt nạt người khác, vậy mà hôm nay thằng bé lại bị đánh, hơn nữa còn bị một người lớn đánh. Nếu như chúng ta ở đây cho dù Trương gia có phách lối tới cỡ nào bọn họ cũng sẽ không dám đánh Tranh Tử, nhưng bọn họ vì thấy trúng ta không ở đây, không thể làm chủ cho thằng bé."
"Còn có Lệ Chi, em chỉ cần vừa nghĩ tới, nghĩ tới việc Lệ Chi sẽ bị Tôn Khâm..... Lòng em lập tức thấy rất khó chịu."
Ân Âm vừa nói vừa khóc nức nở, tình cảm và ký ức của nguyên chủ thoáng cái bị moi ra, nghĩ đến đời trước đầy bi thảm của Lệ Chi, Tranh Tử bị bóng ma tâm lý cả đời, Ân Âm liền đau lòng.
Đó là hai đứa nhỏ đáng thương.
Trần Lập nhìn thấy Ân Âm khóc hắn cực kỳ đau lòng, hắn ôm Ân Âm vào lòng, mắt cũng phiếm hồng, hắn nghĩ tới khả năng kia cũng cảm thấy sợ hãi.
Hắn nói: — "Anh hiểu những gì em nói, anh sẽ suy nghĩ lại."
Hắn cũng nghĩ tới những gì Ân Âm nói, hơn nữa tuổi của cha cũng đã lớn nếu cứ để ông ở lại nông thôn hắn cũng không yên lòng.
Trước kia hắn từng nghĩ sẽ đưa cha và hai đứa nhỏ vào thành phố, nhưng cũng nghĩ trong nhà không giàu có hắn chỉ có thể nói với bản thân mình là chờ thêm một chút.
Nhưng bây giờ có lẽ không thể đợi thêm nữa.
Đối với Trần Lập mà nói, ngoại trừ Ân Âm những gì quan trọng nhất trong thế giới này với hắn chính là cha và hai đứa nhỏ, hắn nhất định không cho phép bọn họ bị bất cứ tổn thương nào.
Ân Âm cũng biết Trần Lập thân là chủ gia đình khó khăn như thế nào. Bất quá trong lòng cô cũng đã có dự định.
-
Thời điểm chạng vạng tối ông nội Trần không nấu cơm mà là do Trần lập làm.
Nói đến Trần Lập thì thật sự là một người đàn ông tốt, mặc dù là con trai độc nhất trong nhà nhưng mẹ của hắn đã qua đời khi hắn còn nhỏ, vì vậy từ nhỏ Trần Lập đã sống độc lập.
Vô luận là nấu cơm, làm việc nhà, một tay hắn đều có thể làm tốt. Hai vợ chồng ở thành phố chỉ cần khi Trần Lập ở nhà phần lớn thời gian đều do hắn nấu cơm.
Trần Lập nói, Ân Âm là vợ của hắn, cũng là đại tiểu thư trong lòng hắn, làm sao hắn có thể để cho đại tiểu thư xuống bếp, làm việc nhà.
Hơn nữa dáng dấp của Trần Lập cao to, khuôn mặt anh tuấn, theo lý mà nói hắn là một ứng cử viên con rể xuất sắc.
Đáng tiếc mẹ hắn mất sớm, trong nhà lại nghèo, nói ngắn gọn là gia cảnh không tốt.
Mặc dù bề ngoài điển trai của hắn cũng hút hồn không ít cô gái, nhưng Trần Lập sớm đã thích Ân Âm rồi.
Trên thực tế sau khi kết hôn mặc dù trải qua cuộc sống khó khăn nhưng mười mấy năm này tình cảm hai người lại càng ngày càng sâu đậm, Trần Lập chính là một người chồng tốt.
Tranh Tử bị đánh thức vì một trận mùi thơm trong bếp, cậu sờ lên bụng nhỏ, nó xẹp lép.
Bất chợt cậu nghĩ tới gì đó lập tức nhảy khỏi giường xông ra ngoài, chờ đến lúc thấy người nấu cơm trong nhà bếp là ba còn có trợ thủ là mẹ, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
"Tỉnh rồi à, sao không xỏ giày mà đã xuống đây rồi." — Ân Âm đặt món ăn trong tay xuống, ôm Trần Trừng lên đi vào phòng của cậu.
Trần Trừng ngoan ngoãn nép vào lòng Ân Âm, cảm nhận được hơi ấm từ mẹ, bàn tay nhỏ bí mật nắm chặt lấy tay áo của mẹ.
Cậu không có nói cho mẹ biết vừa rồi cậu mơ thấy ác mộng, trong mơ cậu thấy ba mẹ lại đi, ba mẹ nói bọn họ sẽ không quay lại nữa.
Cậu vừa khóc vừa đuổi theo đằng sau xe nhưng vẫn không đuổi kịp.
HẾT CHƯƠNG 180.
__.__.__.__.__.__
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ❤ ❤ ❤
Mây (Sky): đọc truyện thôi chứ đừng mơ mộng nha mấy bà, giờ đàn ông tốt là của người ta hết dồi 🤧