Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Mây aka Tiên Vân
09|12|2021
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Chương 19.
Bà Tưởng lặp đi lặp lại lời từ chối, khiến cho sắc mặt Tưởng Kiến Quân trở nên khó coi: "Anh hai bên kia không cho mẹ tiền sao? Không phải con nói với mẹ là đi kêu anh ta đưa tiền, anh ta liền đồng ý sao, làm sao mà còn chưa gửi tiền về?"
Từ thành phố H gửi tiền về, cũng không cần tới ba ngày.
"Nó không có gửi tiền về."
"Cái gì?" Tưởng Kiến Quân trợn mắt, hắn trông mong chờ mấy ngày nay không phải là vì số tiền anh hai gửi về sao.
"Vậy mẹ tranh thủ thời gian lại gọi chp anh ta đi. Còn nữa, lại cho thêm 200 tệ, con cần dùng gấp."
Bà Tưởng cuối cùng phải lấy ra 200 tệ đưa cho Tưởng Kiến Quân, cầm tiền đưa ra ngoài trong nội tâm bà tràn ngập đau lòng.
Đều do thằng cả, không được, nhất định phải kêu nó mau đem tiền gửi về.
Nhưng thời điểm bà Tưởng gọi điện thoại tới, lại bị Tưởng Kiến Quốc cự tuyệt.
"Mẹ, mỗi tháng con cho mẹ 800 trăm tệ, ở nông thôn đã đủ dùng. Con biết mẹ cầm tiền đi cho Tưởng Kiến Quân, nhưng tiền con muốn hiếu thuận chính là mẹ, không phải nó."
"Mẹ cũng không cần đưa Kim Bảo tới, con bên này lhông có tiền cho nó học tiểu học, mẹ vẫn là để cho Tưởng Kiến Quân nghĩ cách khác đi."
Bà Tưởng tới thúc giục gửi tiền, không nghĩ tới sẽ bị con trai cự tuyệt, trong lúc nhất thời liền ngây ngẩn cả người, một hồi mới phản ứng lại, cả người liền tức giận.
"Thằng cả, lời này của mày có ý gì? Cái gì mà tao lấy tiền đưa cho em trai mày, hiện tại nó không có việc làm, tao là mẹ nó, mày là anh nó, giúp nó một chút cũng không được sao. Mày với em mày khi còn bé cũng rất thân thiết, bây giờ mày có bản lĩnh, không muốn quan tâm tới em trai cùng người mẹ già này sao. Nhất định là do con hồ ly tinh kia dạy hư mày, nghiệt chướng a, đúng là gia môn bất hạnh, làm sao lại tìm được một cái tai họa như vậy vào cửa."
Nghe đầu dây bên kia là tiếng than thở khóc tang, Tưởng Kiến Quốc trong lòng bình tĩnh, lần đầu chủ động cúp điện thoại.
Hắn thở dài thườn thượt.
Hắn là người trung thực, cũng có chút ngốc, nhưng không phải người ngu, hơn nữa còn được Ân Âm chỉ điểm, đáy lòng liền sáng suốt hơn rất nhiều.
Mẹ có công nuôi dưỡng hắn, thì hắn sẽ hiếu thuận bà
Về phần Tưởng Kiến Quân, nó đã sớm trưởng thành, con cái đã có đứa mười lăm tuổi, cuộc đời của nó, cần chính nó chịu trách nhiệm, mà không phải do người anh trai này phụ trách.
Từ ngày đó về sau, bà Tưởng vẫn như cũ gọi đến mỗi ngày, nhưng vừa nhắc tới tiền, Tưởng Kiến Quốc liền đem điện thoại ngắt đi. Dần dà, bà Tưởng cũng không còn gọi tới nữa.
Đảo mắt đã đến ngày Tưởng Kiến Quốc nghỉ việc, thanh toán xong tiền lương, thu thập xong hành lý, Tưởng Kiến Quốc liền ngồi xe về thành phố S.
"Vợ à, anh rất nhớ em." Về đến nhà, Tưởng Kiến Quốc buôn hết đồ xuống, không kịp chờ đợi mà ôm lấy Ân Âm.
Cô sửng sốt một chút, nhịn không được cười lên, vỗ vỗ vai hắn, có chút xấu hổ, nói: "Anh làm gì đó, đều là vợ chồng già, hơn nữa hai đứa nhỏ còn ở đây."
Tưởng Kiến Quốc quay đầu lại, lúc này mới phát hiện hai đứa nhỏ.
Tưởng Du cười khanh khách, Tưởng Tiểu Bảo lại lớn mật hơn nhiều, lớn tiếng hô gọi "ba ba" lao vào lòng Tường Kiến Quốc như một cây pháo nhỏ.
Tưởng Kiến Quốc vội vàng đáp lại, hướng Tưởng Du vẫy vẫy tay: "Tiểu Du tới đây, ba ba ôm một cái."
Việc cho Tưởng Du đổi tên, Ân Âm đã nói với hắn.
Hắn cũng không có ý kiến gì.
"Ba ba." Tưởng Du ngượng ngùng lại có chút chờ mong nhào vào lòng Tưởng Kiến Quốc, trong mắt tràn đầy tình cảm.
Tưởng Kiến Quốc nhìn con gaiơ so với trước kia đã sáng sủa, mập hơn một chút, rất là vui mừng, hắn cười nói: "Ba ba mang quà về cho hai đứa."
"Quà, Tiểu Bảo muốn quà." Tưởng Tiểu Bảo lập tức vui vẻ reo hò.
Tưởng Kiến Quốc từ trong túi hành lý, lấy ra một đôi giày nhỏ cho nam, cón có một cái váy màu vàng nhạt.
Hết chương 19.
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
( Truyện chỉ được đăng tải ở truyenwiki1.com @__S_K_Y__s vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor ra chap nhanh :3 )
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Chương 18.
"Là giày." Tưởng Tiểu Bao suиɠ sướиɠ cực kỳ cầm giày nhỏ, không kịp chờ đợi liền tự mình đeo vào.
Trải qua một khoảng thời gian bị Ân Âm dạy dỗ, cậu đã tự mình mặc được quần áo, giày, gần nhất là tự mình tắm rửa.
Mặc dù ngay từ lúc bắt đầu học, có khóc rống qua, bất quá nhờ có Ân Âm khuyên bảo, cậu liền biết nhiều chuyện hơn.
"Ba mẹ, chị, giày thật là sáng, còn đẹp nữa." Tưởng Tiểu Bảo mang giày, đạp một cái, giày liền xuất hiện vòng sáng, làm cậu cực kỳ vui vẻ.
Loại giày này nhà trẻ của cậu có nhiều bạn học nhỏ cũng có, làm Tưởng Tiểu Bảo rất gato, đã từng nói với Ân Âm muốn một đôi.
Ân Âm nói chỉ cần cậu hiểu chuyện nghe lời, chờ tới sinh nhật cậu, liền mua cho cậu một đôi làm quà sinh nhật.
Cậu luôn chờ tới ngày sinh nhật, không nghĩ tới, sinh nhật còn chư đến, ba ba đã mua trước một đội cho cậu.
Cậu rất là vui vẻ luôn.
"Cảm ơn ba ba." Tưởng Tiểu Bảo bổ nhào vào lòng Tưởng Kiến Quốc, hôn hắn một cái.
Trước kia Tưởng Tiểu Bảo sẽ không nói với ai, đem người khác đưa đồ cho hắn là chuyện đương nhiên. Nhưng mẹ nói, người ta đưa đồ cho hắn, thì phải nói cảm ơn.
Sự thân mật của con trai làm Tường Kiến Quốc sửng sốt một chút, đợi đến khi lấy lại phản ứng, hắn duỗi bàn tay vuốt vuốt đầu con trai.
Nói thật lòng, Tưởng Kiến Quốc thực chất cũng có chút trọng nam khinh nữ, nhất là mấy năm trước, lúc Tiểu Bảo chưa ra đời, hắn chỉ có một đứa con gái. Không biết bị họ hàng thân thích, nhất là mẹ cùng em trai hắn giễu cợt bao lâu, không riêng gì hắn ngay cả vợ hắn cũng bị áp lực rất lớn.
Thẳng đến khi Tiểu Bảo sinh ra, bọn họ mới chính thức nhẹ nhàng thở ra, đối với đứa con trai này, Tưởng Kiến Quốc vô cùng yêu thương, yêu còn nhiều hơn con gái của mình.
Nhưng mà vợ đã nói, con trai bị bọn họ nuông chiều và cưng chiều quá mức, đối với bọn họ thân cận cũng rất ít.
Giờ phút này, Tưởng Kiến Quốc mới ý thức được, trình độ giáo dục con cái của hắn thật sự không bằng vợ.
Nghĩ đến việc này, hắn lại đem ánh mắt nhìn con gái ngồi ở một bên, nghĩ đến lời vợ nói con gái vì đọc sách mà đi nhặt ve chai, cuối cùng bị bạn học chế giễu, còn bị oan uổng thành đồ ăn trộm, trong lòng hắn liền cảm thấy khó chịu.
Hắn đem cái váy nhỏ lấy ra, ôn nhu nói với cô: "Tiểu Du, hai ngày nữa là sinh nhật con, đây là quà sinh nhật ba ba tặng sớm cho con."
Cũng tại thời điểm này, Tưởng Kiến Quốc mới phát hiện, đã qua nhiều năm như vậy, ngoại trừ năm mới, đây là lần đầu tiên hằn mua váy cho con gái.
Tưởng Du có chút ngây ngốc, cầm lấy váy từ trong tay ba ba.
Tưởng Kiến Quốc mặc dù là một người đàn ông nhưng ánh mắt lại không tệ, lựa chọn chiếc váy nhỏ rất phù hợp với thẩm mỹ của cô bé, màu vàng nhạt, vừa có sức sống lại rất hoạt bát, trên váy còn có mấy đóa hoa nhỏ xinh xắn.
Tưởng Du không phải chưa từng ghen tị với những bạn nữ trong lớp được mặc những bộ váy xinh đẹp, tuy cô biết, chuyện mà cô để ý nhất chính là đọc sách.
Nhưng không có nghĩa là cô không thích váy.
"Thế nào, con thích không?"
Tưởng Du ngẩng đầu nhìn ánh mắt ôn nhu của Tưởng Kiến Quốc, liền nhẹ nhàng gật đầu: "Dạ, con rất thích, cảm ơn ba ba."
"Vậy con có thể đi thay ra, cho ba mẹ còn có em trai nhìn một chút." Ân Âm cười đề nghị.
"Được ạ." Tưởng Du cũng muốn thử váy mới một chút.
Rất nhanh, cô liền thay váy mới ra.
Trước kia người của cô gầy gò nho nhỏ, làn da vàng như nến.
Trong khoảng thời gian này được Ân Âm bồi bổ chút thịt, cuối cùng cũng có chút dinh dưỡng, mặt dù thân thể vẫn chưa được coi là khỏe mạnh, nhưng đã mập một chút, khí sắc cũng tốt hơn.
Khoảng thời gian này ở chung, cũng làm cho cô bé bớt rụt rè hơn.
Hết chương 20.
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ❤❤❤