Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Mây aka Tiên Vân
11|12|2021
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Chương 36.
Tưởng Du quay đầu bất đắc dĩ cười một tiếng.
"Chị, chị đừng nghe Lục Lương, ngày mai tới trường em liền đánh cậu ấy." Tưởng Tiểu Bảo tức giận hai má phồng lên, tay nhỏ trắng nõn nắm chặt quơ quơ, đấm đấm không khí.
Tưởng Du vỗ vỗ đầu nhỏ của cậu: "Em chắc chứ?"
Tưởng Tiểu Bảo hừ một tiếng, hướng cô làm cái mặt quỷ.
Đứa em trai nhà mình, mặc dù miệng nói sẽ đánh người ta, nhưng chắc chắn sẽ không.
Liên quan đến Lục Lương, cô đã nghe Tưởng Tiểu Bảo nói qua, cậu bé là bạn tốt nhất của Tưởng Tiểu Bảo.
Nghe nói gia đình khó khăn, cha mẹ lại mất sớm, cũng không có họ hàng, chỉ cùng anh trai sống nương tựa lẫn nhau.
Muốn học ở tiểu học thực nghiệm, không phải chỉ cần có thành tích, học phí hàng năm cũng rất đắt đỏ, nhưng anh trai của Lục Lương hằng năm đều cố gắng kiếm tiền để đóng học phí.
Quần áo cậu bé mặc rất đơn giản, thời điểm mới đến tiểu học thực nghiệm rất rụt rè, giống như con vật nhỏ còn bị người khác bắt nạt, là Tiểu Bảo giúp cậu, cuối cùng hai đứa thành bạn tốt.
Mấy năm qua vẫn luôn ngồi cùng bàn, cậu cũng là người bạn tốt đầu tiên của Tưởng Tiểu Bảo theo đúng nghĩa.
"Chị ơi, sao hôm nay chị lại tới đón em?" Hai người ngồi lên xe, Tưởng Tiểu Bảo liền hỏi Tưởng Du.
Cô đem cặp sách của Tưởng Tiểu Bảo cất kỹ, mở miệng nói: "Vừa vặn được nghỉ, liền cùng chú tài xế lái xe tới đây đón em."
Vì kỷ niệm 86 năm thành lập tường sắp tới nên mấy ngày nay trường số 1 trực thuộc trung ương được nghỉ học.
Tưởng Du cấp hai đã bắt đầu trọ ở trường, hai tuần trở về một lần, lên cao trung lại càng bận rộn. Mỗi lần Tưởng Du về nhà Tưởng Tiểu Bảo vô cùng vui vẻ, cô vừa rời đi, cậu bé liền nước mắt đầm đìa.
Tưởng Tiểu Bảo ngồi trong xe hí ha hí hửng kể về những việc xảy ra trong tuần này, líu ríu như một chú chim nhỏ.
Chiếc xe màu đen chạy vào một tiểu khu xa hoa, cuối cùng dừng lại ở một biệt thự ba tầng.
Thời gian bốn năm, phát sinh ra rất nhiều chuyện.
Bốn năm trước, tiệm cơm Thiên Du vừa mới gầy dựng, bốn năm sau, nó biến thành khách sạn Thiên Du.
Chuỗi khách sạn trải dài khắp thành phố S, và những tỉnh khác, đều do cha của bọn họ quản lí.
Tưởng Kiến Quốc lúc này đã không còn là anh đầu bếp ngu ngơ trước kia nữa.
Mà mẹ của bọn họ, Ân Âm cũng biến hóa rất lớn.
Ba năm trước, cô bắt đầu thành lập học viện giáo dục Thiên Du, bởi vì dạy ra một quán quân cấp thành phố và cấp tỉnh. Cho nên danh tiếng cũng lớn hơn, đương nhiên học viện này không chỉ có ở thành phố S.
Khách sạn Thiên Du cùng Học viện giáo dục Thiên Du sát nhập với nhau tạo thành tập đoàn Thiên Du.
Không sai, Tưởng Kiến Quốc và Ân Âm đã tạo dựng một cái công ty, bây giờ chính là tập đoàn Thiên Du.
Tập đoàn Thiên Du vươn lên rất nhanh chóng trong mấy năm gần đây, chiếm ưu thế tuyệt đối ở thành phố S, thậm chí ở các tỉnh khác cũng có một chỗ đứng.
Mà chủ tịch tập đoàn Thiên Du, bây giờ chính là nữ cường nhân Ân Âm.
Bất quá một nhà bốn người trôi qua rất đơn giản, chí ít là bà Tưởng cùng Tưởng Kiến Quân chỉ biết là bọn họ kiếm tiền, mua biệt thự. Nhưng lại không biết tập đoàn Thiên Du cùng bọn họ có quan hệ.
Nhất là lấy kiến thức của bà Tưởng, căn bản không thể hiểu những thứ này.
Dù vậy hai người họ cũng thường xuyên mang theo con cái tới cửa đòi tiền.
Nhất là Tưởng Kiến Quân, mấy năm nay trôi qua ngơ ngơ ngác ngác.
Vợ của hắn Lưu Miêu Miêu cũng bỏ đi.
Bốn năm trước Lưu Miêu Miêu làm việc trong một trung tâm massage ở thành phố, câu dẫn được một ông chủ có tiền, cuối cùng bỏ lại Tưởng Kiến Quân cùng bốn đứa nhỏ, cùng ông chủ kia cao chạy xa bay.
Tưởng Kiến Quân bị đả kích, thế nhưng cũng không tìm được Lưu Miêu Miêu.
Hai năm nay còn cùng một phụ nữ góa chồng ở chung một chỗ, làm cho bà Tưởng không thể không đến tới cửa.
Hết chương 36.
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
( Truyện chỉ được đăng tải ở truyenwiki1.com @__S_K_Y__s vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor ra chap nhanh :3 )
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Chương 37.
Bà Tưởng tới cửa làm tiền không thành, Tưởng Kiến Quân cũng không ngăn cản bà ta đến nháo.
Nhưng gây rối ở trong thôn, một nhà Tưởng Kiến Quân cũng không muốn sống ở đây. Họ đến ủy ban thôn, Tưởng Kiến Quân cũng tranh không khỏi chịu trách nhiệm. Muốn nháo đến chỗ Tưởng Kiến Quốc, nhưng xin lỗi nha, hệ thống bảo an của biệt thự hơi bị tốt à nhe.
Việc này cũng chưa tính là gì, bà Tưởng cùng Tương Kiến Quốc thế mà lại đem đứa thứ ba trí lực khiếm khuyết bán đi.
May mắn bị Ân Âm phát hiện, sớm cứu cậu bé.
Đời trước cũng có nhà nói muốn nhận nuôi cậu bé, mặt ngoài nói trong nhà không có con trai nên muốn nhận nuôi, sau lưng lại đem cậu bé bán cho một phòng khám dởm.
Đối với kết cục khủng kiếp khi bước vào phòng khám dở, cũng có thể nghĩ đi.
Thử hỏi người bình thường ai lại nhận nuôi một đứa bé bị khiếm khuyết trí não, nhưng bà Tưởng cùng Tưởng Kiến Quân nhìn đến 5 vạn nhân dân tệ, hết lần này đến lần khác tin sái cổ.
Cuối cùng bị Ân Âm báo cảnh sát mới cứu được cậu bé, cũng đem mấy kẻ buôn người cùng phòng khám dở lôi ra.
Khi phòng khám dởm bị phanh phui trên bản tin, biết được lòng dạ hiểm độc của họ, người trong thôn đối với bà Tưởng cùng Tưởng Kiến Quân càng thêm khinh bỉ.
Cho nên mấy năm nay hai người ở trong thôn trải qua cũng không tốt lành gì.
Sợ bà Tưởng cùng Tưởng Kiến Quân lại đem ý xấu đánh lên cậu bé, đem cậu bán đi một lần nữa, Ân Âm cầm 5 vạn tệ mua đứt quan hệ của cậu cùng Tưởng Kiến Quân. Đem cậu bé đến thành phố S, đưa vào một trường học đặc biệt để học tập.
"Ba mẹ, chúng con về rồi." Đi vào biệt thự, Tưởng Du cùng Tưởng Tiểu Bảo hô to.
"Trở về rồi à." Trên ghế sô pha, một người phụ nữ mặc áo vest mỏng và váy khoét hông ngẩng đầu lên. Đem tờ báo gấp gọn lại ở một bên, đứng dậy hướng hai người đi tới.
Người phụ nữ dung mạo thanh lệ, tài trí ưu nhã, một thân áo vest lại thêm mấy phần già dặn.
Người này chính là Ân Âm.
"Để cặp sách xuống, sau đó đi rửa tay liền có thể ăn cơm." Trong phòng bếp, một người đàn ông nhô đầu ra hô.
"Ba ba, con giúp ba bưng thức ăn." Tưởng Du đi vào phòng bếp, hỗ trợ đem đồ ăn bưng ra.
"Được." Tưởng Kiến Quốc cười nói, bốn năm trước hắn là một người đàn ông chất phác, lúc này lại thêm mấy phần khí chất nho nhã.
"Ba mẹ, mấy ngày nữa là ngày thành lập trường, con sẽ biễu diễn một tiết mục, mọi người có thể dẫn Tiểu Bảo đến xem." Tưởng Du dọn cơm cho mọi người, nói.
"Được, đến lúc đó ba người chúng ta đi cổ vũ cho con, cố lên nha." Ân Âm ôn nhu nói.
Bọn họ một nhà bốn người, cho dù có bận rộn thế nào, cũng sẽ dành một hai ngày cùng nhau ăn cơm, đi chơi. Đây là một cách bồi đắp tình cảm, thời gian bốn năm, tình cảm của bọn họ cũng ngày càng sâu đậm, bầu không khí gia đình càng thêm hài hòa.
Nhìn cô gái xinh đẹp tao nhã đối diện, Ân Âm có hơi xúc động. Năm đó còn là một Tưởng Chiêu Đệ nhỏ bé gầy gò, bây giờ trưởng thành là một Tưởng Du tốt như vậy.
Mà Tưởng Tiểu Bảo cũng lễ phép hiểu chuyện, không giống như kiếp trước chỉ nghĩ cho bản thân, thích chơi đùa là một đứa trẻ hư hỏng.
-
Một bên khác, Lục Lương đeo cặp sách băng qua con đường lầy lội, rẽ vào con hẻm tối, tiến vào một cái nhà ngang*.
*nhà ngàng còn gọi là Tongzilou
Đặc điểm của tòa nhà "Tongzilou" là có một dãy hành lang dài nối liền với nhiều phòng đơn, do hai đầu dãy hành lang dài được thông gió và có hình dạng giống như hình ống nên nó được đặt tên là "Tongzilou".
Tên trung quốc: Tongzilou
Tên nước ngoài: chung cư hình ống
Nhà ngang cũ kỹ, không biết đã xây được bao nhiêu năm, rất nhiều tòa nhà nối liền nhau, nhìn rất chật chội và hẹp, lan can đã sớm bị rỉ sét, không biết được lúc nào sẽ rơi.
Tiến sâu vào bên trong, hầu như không có ánh sáng mặt trời, từng nhà cho dù là ban ngày thì cũng phải bặt đèn.
"Anh hai, em về rồi."
Lục Lương đẩy cửa sắt ra, một tiếng kit vang lên, âm thanh rất lớn. Căn nhà có một phòng ngủ và một phòng khách, ước chừng còn chưa đến 10m²
"Tiểu Lương về rồi à, đi làm bài tập đi, anh đang nấu cơm, đợi chút nữa làm xong liền kêu em." Một thiếu niên từ phòng bếp bước ra.
Hắn có dáng người cao, nhưng lại gầy gò, khuôn mặt giống với Lục Lương. Nhưng góc cạnh lại rõ ràng hơn.
Hết chương 37.
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ❤❤❤